Rùng mình với loại mì tôm bị thu hồi gấp, biết bao nhiêu gói đã được bán ra thị trường rồi! Cần thường xuyên đánh giá quy trình sản xuất Đại diện Vụ Khoa học và Công nghệ (Bộ Công Thương) cho biết, thời gian vừa qua, nhiều mặt hàng thực phẩm có nguồn gốc, xuất xứ Việt Nam… Continue reading Rùng mình với loại mì tôm bị thu hồi gấp, biết bao nhiêu gói đã được bán ra thị trường rồi!
Tháng: Tháng 5 2025
Lòпg Se Đιếu Trộп TҺịt Ngườι!? CҺó NgҺιệp Vụ VạcҺ Trầп Bữa Gιỗ KιпҺ Hoàпg KҺιếп Cả Làпg Һoảпg sợ….. Sáng ngày 10/5/2024, ông Trần Văn Dậu, 63 tuổi, một nông dân hiền lành, ít nói, mở tiệc giỗ vợ tại nhà. Ông Dậu vốn được dân làng yêu quý vì tính chịu thương chịu khó, sống cô đơn từ khi vợ mất cách đây 5 năm mà không tái hôn. Ông gửi thiệp mời cả tuần trước, đặc biệt nhấn mạnh món lòng lợn xe điếu – đặc sản tự tay ông làm. Điều này khiến nhiều người ngạc nhiên, bởi ông không giỏi nấu nướng. Ông nói thêm: “Tôi tự tay làm từ đầu đến cuối, chỉ có con Hòa giúp dọn dẹp thôi.” Hòa, 23 tuổi, mồ côi cha mẹ, sống nhờ nhà dì ruột gần đó, được nhờ phụ bếp và rửa bát. Trưa hôm ấy, mâm cỗ bày kín sân, đĩa lòng lợn xe điếu mỡ màng, cháo lòng nóng hổi, rượu thơm mùi thóc mới. Nhưng khi khách ăn, một bà cụ khẽ nhăn mặt: “Món này lạ miệng, sao có mùi ngai ngái, không giống lòng heo bình thường.” Dù vậy, không ai nói to, mọi người lịch sự ăn uống, nói cười. Buổi giỗ kết thúc tưởng yên bình. Nhưng tối đó, Hòa không trở về. Dì cô nghĩ cô ngủ lại đâu đó, nhưng đến ngày hôm sau, gọi điện không được, qua nhà ông Dậu thì thấy cửa khóa chặt từ chiều hôm trước. Ba ngày trôi qua, Hòa vẫn bặt tăm, chỉ có đôi dép của cô nằm trước cửa sau nhà ông Dậu. Gia đình báo công an, dân làng đồn đoán: “Chắc nó theo trai bỏ đi, đẹp thế cơ mà!” hoặc “Nó nợ tiền hàng ngoài chợ, trốn rồi!” Nhưng mẹ nuôi của Hòa, bà Bảo Phụng, khẳng định: “Con tôi không đi đâu cả, nó nói dọn giỗ xong là về.” Ông Dậu lúc này trở nên kỳ lạ: đóng kín cửa, không ra đồng, không giao tiếp. Hàng xóm thấy ông đốt gì đó trong chậu sắt, khói đen nồng nặc, ông chỉ đáp: “Đốt rơm cũ, nhà nhiều mối.” Nhưng mùi không giống rơm. Công an tỉnh Thái Bình nhận đơn khẩn cấp, thành lập tổ điều tra đặc biệt, có sự hỗ trợ của chú chó nghiệp vụ Vàng – giống Malinois từng phá 4 vụ trọng án lớn ở miền Bắc. Chiều ngày 14/5, đội đặc nhiệm đến nhà ông Dậu. Vàng , với đôi mắt tỉnh táo và chiếc mũi nhạy bén, ngay khi vào sân đã dừng lại, rít nhẹ, rồi lao đến góc sân nơi đống tro đen còn âm ỉ. Nó cào bới lớp tro, làm lộ ra một mẩu…………………………ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇
Lòпg Se Đιếu Trộп TҺịt Ngườι!? CҺó NgҺιệp Vụ VạcҺ Trầп Bữa Gιỗ KιпҺ Hoàпg KҺιếп Cả Làпg Һoảпg sợ > Tại ngôi làng Bình Phúc, một vùng quê yên ả ở Thái Bình, một bữa giỗ tưởng chừng bình thường đã trở thành hiện trường của vụ án g;iết người ghê rợn nhất trong… Continue reading Lòпg Se Đιếu Trộп TҺịt Ngườι!? CҺó NgҺιệp Vụ VạcҺ Trầп Bữa Gιỗ KιпҺ Hoàпg KҺιếп Cả Làпg Һoảпg sợ….. Sáng ngày 10/5/2024, ông Trần Văn Dậu, 63 tuổi, một nông dân hiền lành, ít nói, mở tiệc giỗ vợ tại nhà. Ông Dậu vốn được dân làng yêu quý vì tính chịu thương chịu khó, sống cô đơn từ khi vợ mất cách đây 5 năm mà không tái hôn. Ông gửi thiệp mời cả tuần trước, đặc biệt nhấn mạnh món lòng lợn xe điếu – đặc sản tự tay ông làm. Điều này khiến nhiều người ngạc nhiên, bởi ông không giỏi nấu nướng. Ông nói thêm: “Tôi tự tay làm từ đầu đến cuối, chỉ có con Hòa giúp dọn dẹp thôi.” Hòa, 23 tuổi, mồ côi cha mẹ, sống nhờ nhà dì ruột gần đó, được nhờ phụ bếp và rửa bát. Trưa hôm ấy, mâm cỗ bày kín sân, đĩa lòng lợn xe điếu mỡ màng, cháo lòng nóng hổi, rượu thơm mùi thóc mới. Nhưng khi khách ăn, một bà cụ khẽ nhăn mặt: “Món này lạ miệng, sao có mùi ngai ngái, không giống lòng heo bình thường.” Dù vậy, không ai nói to, mọi người lịch sự ăn uống, nói cười. Buổi giỗ kết thúc tưởng yên bình. Nhưng tối đó, Hòa không trở về. Dì cô nghĩ cô ngủ lại đâu đó, nhưng đến ngày hôm sau, gọi điện không được, qua nhà ông Dậu thì thấy cửa khóa chặt từ chiều hôm trước. Ba ngày trôi qua, Hòa vẫn bặt tăm, chỉ có đôi dép của cô nằm trước cửa sau nhà ông Dậu. Gia đình báo công an, dân làng đồn đoán: “Chắc nó theo trai bỏ đi, đẹp thế cơ mà!” hoặc “Nó nợ tiền hàng ngoài chợ, trốn rồi!” Nhưng mẹ nuôi của Hòa, bà Bảo Phụng, khẳng định: “Con tôi không đi đâu cả, nó nói dọn giỗ xong là về.” Ông Dậu lúc này trở nên kỳ lạ: đóng kín cửa, không ra đồng, không giao tiếp. Hàng xóm thấy ông đốt gì đó trong chậu sắt, khói đen nồng nặc, ông chỉ đáp: “Đốt rơm cũ, nhà nhiều mối.” Nhưng mùi không giống rơm. Công an tỉnh Thái Bình nhận đơn khẩn cấp, thành lập tổ điều tra đặc biệt, có sự hỗ trợ của chú chó nghiệp vụ Vàng – giống Malinois từng phá 4 vụ trọng án lớn ở miền Bắc. Chiều ngày 14/5, đội đặc nhiệm đến nhà ông Dậu. Vàng , với đôi mắt tỉnh táo và chiếc mũi nhạy bén, ngay khi vào sân đã dừng lại, rít nhẹ, rồi lao đến góc sân nơi đống tro đen còn âm ỉ. Nó cào bới lớp tro, làm lộ ra một mẩu…………………………ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇
Sửпg Sṓt Vιệt Nam: Tộι Ác TҺẩm Mỹ Vιệп – Bác Sĩ TҺẩm Mỹ PҺι Taпg X.á.c BệпҺ NҺȃп.. Vào một buổi sáng tháng 6 năm 2023, ánh nắng chói chang phủ khắp Hà Nội, nhưng phía sau cánh cửa kín bưng của Thẩm mỹ viện ở quận Hai Bà Trưng, một bí mật kinh hoàng đang dần lộ diện. Khoảng 9:30 sáng, một cô gái trẻ được phát hiện chết trong bồn khử trùng của phòng phẫu thuật. Thi thể cô co quắp, da tím tái, đôi mắt mở trừng trừng như còn lưu giữ nỗi kinh hoàng cuối cùng. Những vệt máu loang lổ vương vãi trên nền gạch men trắng, nơi lẽ ra chỉ có ánh đèn phẫu thuật và những lời hứa về vẻ đẹp hoàn hảo. Cảnh tượng ấy đã biến một buổi sáng yên bình thành cơn ác mộng đẫm máu. Cảnh sát nhanh chóng phong tỏa tầng hai của thẩm mỹ viện. Dưới ánh đèn lạnh lẽo, các nhân viên y tế tái mét, lắp bắp giải thích rằng ca phẫu thuật chỉ là một tiểu phẫu thẩm mỹ thông thường: căng chỉ, nâng ngực, hay độn mông. Nhưng sự thật lại đáng sợ hơn nhiều. Nạn nhân không có tên trong sổ hẹn của bệnh viện, không giấy tờ tùy thân, không dấu vết nào cho thấy cô đã từng bước vào đây. Mùi máu hòa lẫn với chất tẩy rửa nồng nặc bốc lên trong không khí. Đèn phẫu thuật vẫn sáng, lưỡi dao mổ dính máu khô, đôi găng tay y tế vứt chỏng chơ trong góc phòng với những dấu vân tay mờ nhạt. Câu hỏi lớn nhất ám ảnh tất cả: Nạn nhân là ai? Vì sao cô lại xuất hiện trong bồn khử trùng lạnh lẽo ấy? Và kẻ nào đã biến nơi đáng lẽ mang lại sự tự tin thành một lò sát sinh? Đội điều tra, dẫn đầu bởi Thiếu tá Phong, bắt tay vào cuộc. Họ lục soát từng ngóc ngách, từ những giọt máu khô trên sàn đến các vết xước nhỏ trên tường. Nhưng kỳ lạ thay, không một manh mối nào cho thấy danh tính của nạn nhân. Không căn cước công dân, không ví tiền, không hồ sơ bệnh nhân. Camera an ninh ghi lại khoảnh khắc duy nhất: lúc 8:12 sáng, một cô gái đội mũ che kín mặt bước vào phòng phẫu thuật, theo sau là bóng dáng một bác sĩ. Cánh cửa đóng lại, và cô không bao giờ bước ra……………………..ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇
Sửпg Sṓt Vιệt Nam: Tộι Ác TҺẩm Mỹ Vιệп – Bác Sĩ TҺẩm Mỹ PҺι Taпg X.á.c BệпҺ NҺȃп Vào một buổi sáng tháng 6 năm 2023, ánh nắng chói chang phủ khắp Hà Nội, nhưng phía sau cánh cửa kín bưng của Thẩm mỹ viện Ngọc Ánh ở quận Hai Bà Trưng, một bí… Continue reading Sửпg Sṓt Vιệt Nam: Tộι Ác TҺẩm Mỹ Vιệп – Bác Sĩ TҺẩm Mỹ PҺι Taпg X.á.c BệпҺ NҺȃп.. Vào một buổi sáng tháng 6 năm 2023, ánh nắng chói chang phủ khắp Hà Nội, nhưng phía sau cánh cửa kín bưng của Thẩm mỹ viện ở quận Hai Bà Trưng, một bí mật kinh hoàng đang dần lộ diện. Khoảng 9:30 sáng, một cô gái trẻ được phát hiện chết trong bồn khử trùng của phòng phẫu thuật. Thi thể cô co quắp, da tím tái, đôi mắt mở trừng trừng như còn lưu giữ nỗi kinh hoàng cuối cùng. Những vệt máu loang lổ vương vãi trên nền gạch men trắng, nơi lẽ ra chỉ có ánh đèn phẫu thuật và những lời hứa về vẻ đẹp hoàn hảo. Cảnh tượng ấy đã biến một buổi sáng yên bình thành cơn ác mộng đẫm máu. Cảnh sát nhanh chóng phong tỏa tầng hai của thẩm mỹ viện. Dưới ánh đèn lạnh lẽo, các nhân viên y tế tái mét, lắp bắp giải thích rằng ca phẫu thuật chỉ là một tiểu phẫu thẩm mỹ thông thường: căng chỉ, nâng ngực, hay độn mông. Nhưng sự thật lại đáng sợ hơn nhiều. Nạn nhân không có tên trong sổ hẹn của bệnh viện, không giấy tờ tùy thân, không dấu vết nào cho thấy cô đã từng bước vào đây. Mùi máu hòa lẫn với chất tẩy rửa nồng nặc bốc lên trong không khí. Đèn phẫu thuật vẫn sáng, lưỡi dao mổ dính máu khô, đôi găng tay y tế vứt chỏng chơ trong góc phòng với những dấu vân tay mờ nhạt. Câu hỏi lớn nhất ám ảnh tất cả: Nạn nhân là ai? Vì sao cô lại xuất hiện trong bồn khử trùng lạnh lẽo ấy? Và kẻ nào đã biến nơi đáng lẽ mang lại sự tự tin thành một lò sát sinh? Đội điều tra, dẫn đầu bởi Thiếu tá Phong, bắt tay vào cuộc. Họ lục soát từng ngóc ngách, từ những giọt máu khô trên sàn đến các vết xước nhỏ trên tường. Nhưng kỳ lạ thay, không một manh mối nào cho thấy danh tính của nạn nhân. Không căn cước công dân, không ví tiền, không hồ sơ bệnh nhân. Camera an ninh ghi lại khoảnh khắc duy nhất: lúc 8:12 sáng, một cô gái đội mũ che kín mặt bước vào phòng phẫu thuật, theo sau là bóng dáng một bác sĩ. Cánh cửa đóng lại, và cô không bao giờ bước ra……………………..ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇
Chồng bắt vợ bỏ th;ai để dễ bề đến với người khác, vợ nhanh trí bỏ trốn vào miền nam sinh con. 7 năm sau cô dắt 2 con trai trở về, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ đ;iêu đ;ứng… Hà Nội tháng Ba, mưa xuân như sợi tơ rơi rả rích ngoài cửa kính. Trong căn phòng chung cư cao cấp trên phố Nguyễn Chí Thanh, Ngọc đứng chết lặng, tay siết chặt tờ phiếu siêu âm. “C;on chị chưa thành hình. Bỏ sớm đi. Tôi lo toàn bộ chi phí.” Giọng người đàn ông trước mặt lạnh lùng đến mức xa lạ. Dũng – chồng cô, người từng q;;uỳ xuống xin cưới bằng được, giờ đây đang thẳng tay ép cô bỏ đi giọt m;;áu của hai người. Ngọc không tin vào tai mình. Cô cứ ngỡ Dũng sẽ hạnh phúc khi biết tin. Nhưng không, ánh mắt anh ta trốn tránh, và rồi… một lời th;ú nhận như nhát dao cắm sâu vào tim: “Tôi có người khác rồi. Em ấy đang mang th;;ai. Nếu cô giữ lại đứa bé này, sẽ rối lắm. Cô nên hiểu.” Đêm đó, Ngọc bỏ đi. Không một tiếng gào thét. Không một giọt nước mắt. Chỉ có nhịp tim đập loạn và bước chân lao vào màn mưa, mang theo một sinh linh còn đỏ hỏn trong bụng. Ngọc đến Sài Gòn vào một buổi chiều oi ả. Cô đổi họ tên, thuê một căn phòng trọ nhỏ ở quận Tân Bình. Dưới cái tên “Trang”, cô bắt đầu lại – một mình với bụng b;;ầu ngày càng lớn. 7 tháng sau, Ngọc sinh đôi. Hai bé trai, giống Dũng như đúc. Cô đặt tên hai con là Nam và Minh – một người trầm lặng, một người lanh lợi, như hai mảnh của chính trái tim cô. Cuộc sống không dễ dàng. Ngọc làm nhân viên quán cà phê, sau đó chuyển sang phụ bếp, rồi bán hàng online. Cô chưa bao giờ kể về bố của hai đứa trẻ. Trong lòng, chỉ có một điều duy nhất: “Mẹ sẽ không để các con thiếu tình thương. Nhưng cũng sẽ không để ai làm hại các con.” 7 năm sau cô đã trở lại ………………….ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇
Chồng bắt vợ bỏ th;ai để dễ bề đến với người khác, vợ nhanh trí bỏ trốn vào miền nam sinh con. 7 năm sau cô dắt 2 con trai trở về, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ đ;iêu đ;ứng… Hà Nội tháng Ba, mưa xuân như sợi tơ rơi rả rích ngoài cửa… Continue reading Chồng bắt vợ bỏ th;ai để dễ bề đến với người khác, vợ nhanh trí bỏ trốn vào miền nam sinh con. 7 năm sau cô dắt 2 con trai trở về, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ đ;iêu đ;ứng… Hà Nội tháng Ba, mưa xuân như sợi tơ rơi rả rích ngoài cửa kính. Trong căn phòng chung cư cao cấp trên phố Nguyễn Chí Thanh, Ngọc đứng chết lặng, tay siết chặt tờ phiếu siêu âm. “C;on chị chưa thành hình. Bỏ sớm đi. Tôi lo toàn bộ chi phí.” Giọng người đàn ông trước mặt lạnh lùng đến mức xa lạ. Dũng – chồng cô, người từng q;;uỳ xuống xin cưới bằng được, giờ đây đang thẳng tay ép cô bỏ đi giọt m;;áu của hai người. Ngọc không tin vào tai mình. Cô cứ ngỡ Dũng sẽ hạnh phúc khi biết tin. Nhưng không, ánh mắt anh ta trốn tránh, và rồi… một lời th;ú nhận như nhát dao cắm sâu vào tim: “Tôi có người khác rồi. Em ấy đang mang th;;ai. Nếu cô giữ lại đứa bé này, sẽ rối lắm. Cô nên hiểu.” Đêm đó, Ngọc bỏ đi. Không một tiếng gào thét. Không một giọt nước mắt. Chỉ có nhịp tim đập loạn và bước chân lao vào màn mưa, mang theo một sinh linh còn đỏ hỏn trong bụng. Ngọc đến Sài Gòn vào một buổi chiều oi ả. Cô đổi họ tên, thuê một căn phòng trọ nhỏ ở quận Tân Bình. Dưới cái tên “Trang”, cô bắt đầu lại – một mình với bụng b;;ầu ngày càng lớn. 7 tháng sau, Ngọc sinh đôi. Hai bé trai, giống Dũng như đúc. Cô đặt tên hai con là Nam và Minh – một người trầm lặng, một người lanh lợi, như hai mảnh của chính trái tim cô. Cuộc sống không dễ dàng. Ngọc làm nhân viên quán cà phê, sau đó chuyển sang phụ bếp, rồi bán hàng online. Cô chưa bao giờ kể về bố của hai đứa trẻ. Trong lòng, chỉ có một điều duy nhất: “Mẹ sẽ không để các con thiếu tình thương. Nhưng cũng sẽ không để ai làm hại các con.” 7 năm sau cô đã trở lại ………………….ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇
3 con chó đen đ/ào bới d/ữ dộ/i trước mộ của cô gái chưa chồng, khi đào lên ai cũng sữ/ng s/ờ…
3 con chó đen đ/ào bới d/ữ dộ/i trước mộ của cô gái chưa chồng, khi đào lên ai cũng sữ/ng s/ờ… Trong một ngôi làng nhỏ nép mình giữa những ngọn đồi xanh mướt, có một nghĩa trang cũ kỹ phủ đầy rêu phong. Nơi đây, người ta thường thì thầm về Hương, một… Continue reading 3 con chó đen đ/ào bới d/ữ dộ/i trước mộ của cô gái chưa chồng, khi đào lên ai cũng sữ/ng s/ờ…
Bố mẹ bán hết nhà cửa riêng để trả nợ cho con trai, 2 năm sau vợ chồng già bị con trai và con dâu đuổi thẳng ra đường nhưng không ngờ rằng chỉ 3 tháng sau công an tới tận nhà để thông báo quyết định bẽ bàng… Hai năm trước, ông Bà Hữu – một cặp vợ chồng già sống tại một vùng quê yên bình – quyết định làm điều không tưởng: bán toàn bộ nhà cửa, ruộng vườn, tài sản riêng, gom góp từng đồng để trả món nợ chồng chất cho cậu con trai độc nhất – Tuấn – sau một phi vụ kinh doanh thua lỗ hàng tỷ đồng. “Còn cái mạng già này, cha mẹ còn sống thì không để con vào t;/ù!” – Ông Hữu tuyên bố chắc nịch khi ký giấy bán căn nhà t-ổ ti-ên để lại. Tuấn cùng vợ là Mai – người phụ nữ sắc sảo và khôn khéo – rưng rưng cảm động, thề sống thề ch/ết sẽ phụng dưỡng cha mẹ đến cuối đời. Vợ chồng già dọn về căn nhà nhỏ chật hẹp trong hẻm, sống tằn tiện. Họ tin rằng ít ra, con cái mình biết điều. Nhưng rồi chỉ sau 2 năm… — “Bố mẹ ở đây chật chội quá, lại ảnh hưởng chuyện riêng của vợ chồng con. Hay bố mẹ về quê bà ngoại ở tạm?” — “Quê nào? Bán hết rồi còn đâu chỗ mà về?” — “Thì… đi đâu đó đi. Con cũng hết cách rồi!” Ông bà Hữu bị đuổi thẳng khỏi nhà. Họ sống vật vờ nơi gầm cầu, bữa đói bữa no. Ba tháng sau… Khi Tuấn và Mai đang ăn tối thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. “Mời anh Tuấn và chị Mai hợp tác điều tra!” Tuấn tái mặt. Mai run lẩy bẩy. Hóa ra… số tiền trả nợ ngày ấy không phải do Tuấn vay mà chính là…………………………ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇
Bố mẹ bán hết nhà cửa riêng để trả nợ cho con trai, 2 năm sau vợ chồng già bị con trai và con dâu đuổi thẳng ra đường nhưng không ngờ rằng chỉ 3 tháng sau công an tới tận nhà để thông báo quyết định bẽ bàng… Hai năm trước, ông Bà Hữu… Continue reading Bố mẹ bán hết nhà cửa riêng để trả nợ cho con trai, 2 năm sau vợ chồng già bị con trai và con dâu đuổi thẳng ra đường nhưng không ngờ rằng chỉ 3 tháng sau công an tới tận nhà để thông báo quyết định bẽ bàng… Hai năm trước, ông Bà Hữu – một cặp vợ chồng già sống tại một vùng quê yên bình – quyết định làm điều không tưởng: bán toàn bộ nhà cửa, ruộng vườn, tài sản riêng, gom góp từng đồng để trả món nợ chồng chất cho cậu con trai độc nhất – Tuấn – sau một phi vụ kinh doanh thua lỗ hàng tỷ đồng. “Còn cái mạng già này, cha mẹ còn sống thì không để con vào t;/ù!” – Ông Hữu tuyên bố chắc nịch khi ký giấy bán căn nhà t-ổ ti-ên để lại. Tuấn cùng vợ là Mai – người phụ nữ sắc sảo và khôn khéo – rưng rưng cảm động, thề sống thề ch/ết sẽ phụng dưỡng cha mẹ đến cuối đời. Vợ chồng già dọn về căn nhà nhỏ chật hẹp trong hẻm, sống tằn tiện. Họ tin rằng ít ra, con cái mình biết điều. Nhưng rồi chỉ sau 2 năm… — “Bố mẹ ở đây chật chội quá, lại ảnh hưởng chuyện riêng của vợ chồng con. Hay bố mẹ về quê bà ngoại ở tạm?” — “Quê nào? Bán hết rồi còn đâu chỗ mà về?” — “Thì… đi đâu đó đi. Con cũng hết cách rồi!” Ông bà Hữu bị đuổi thẳng khỏi nhà. Họ sống vật vờ nơi gầm cầu, bữa đói bữa no. Ba tháng sau… Khi Tuấn và Mai đang ăn tối thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. “Mời anh Tuấn và chị Mai hợp tác điều tra!” Tuấn tái mặt. Mai run lẩy bẩy. Hóa ra… số tiền trả nợ ngày ấy không phải do Tuấn vay mà chính là…………………………ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇
Nghỉ hè, lặn lội 300 cây số đưa con về quê thăm ông bà: Vừa nhìn mâm cơm mẹ chồng dọn lên tôi xách đồ, ôm con đi luôn vì…
Trước hành xử của mẹ chồng, tôi kéo hai đứa con đứng lên quyết không nghe thêm một câu nào, một lời nói nào nữa. Tôi đưa các con ra đầu ngõ bắt taxi một mạch sang nhà ngoại. Kỳ nghỉ hè kéo dài nên tôi bàn bạc với chồng sẽ cho các con về… Continue reading Nghỉ hè, lặn lội 300 cây số đưa con về quê thăm ông bà: Vừa nhìn mâm cơm mẹ chồng dọn lên tôi xách đồ, ôm con đi luôn vì…
Sập biệt thự sau trận mưa ʟớn kéo dài ở Hà Nội, gia đình 7 người hoảng ʟoạn tháo chạy
Sập biệt thự sau trận mưa ʟớn kéo dài ở Hà Nội, gia đình 7 người hoảng ʟoạn tháo chạy Sau trận mưa ʟớn suốt cả ngày 23/7 ở Hà Nội, căn biệt thự tiền tỷ ở huyện Quốc Oai bỗng đổ sập vào rạng sáng nay. 5h sáng nay 24/7, tại thôn Đồng Vỡ… Continue reading Sập biệt thự sau trận mưa ʟớn kéo dài ở Hà Nội, gia đình 7 người hoảng ʟoạn tháo chạy
Sai lầm khi thuê giúp việc chăm sóc ông….Thấy bố chồng ngày một già yếu, tr:í nh:ớ cũng không còn m:inh m:ẫn, tôi bàn với vợ thuê người giúp việc để tiện chăm sóc ông.
Sai lầm khi thuê giúp việc chăm sóc ông….Thấy bố chồng ngày một già yếu, tr:í nh:ớ cũng không còn m:inh m:ẫn, tôi bàn với vợ thuê người giúp việc để tiện chăm sóc ông. Sai lầm khi thuê giúp việc chăm sóc ông….Thấy bố chồng ngày một già yếu, tr:í nh:ớ cũng không còn… Continue reading Sai lầm khi thuê giúp việc chăm sóc ông….Thấy bố chồng ngày một già yếu, tr:í nh:ớ cũng không còn m:inh m:ẫn, tôi bàn với vợ thuê người giúp việc để tiện chăm sóc ông.
Kỹ sư xây dựng: Thà thiệt đất chứ không làm WC gầm cầu thang
Kỹ sư xây dựng: Thà thiệt đất chứ không làm WC gầm cầu thang Nhiều ngôi nhà phố bố trí khu vệ sinh dưới cầu thang để tiết kiệm không gian sinh hoạt, tuy nhiên cách này có nhiều nhược điểm. Cách đây 24 năm, khi tôi ra Hà Nội học, đến nhà người quen… Continue reading Kỹ sư xây dựng: Thà thiệt đất chứ không làm WC gầm cầu thang