Tháng: Tháng 6 2025
Chăm vợ bị li//ệt suốt 5 năm, một lần quên đồ về lấy, vừa mở cửa tôi liền nhìn thấy… cảnh tượng đó khiến tôi ng/ã ng/ửa…5 năm trời, tôi gắn bó với chiếc giường bệnh hơn là giường ngủ của mình. Tôi bón cho vợ từng thìa cháo, thay từng miếng băng, lau từng giọt mồ hôi. Người ta bảo tôi dại, nhưng tôi tin vào tình nghĩa vợ chồng. Cho đến một chiều, tôi quên ví ở nhà, quay về sớm hơn thường lệ. Mở cửa phòng, tôi chết đứng. Thế giới tôi gìn giữ suốt ngần ấy năm, đổ sụp chỉ trong một cái chớp mắt…” Minh là một người đàn ông ngoài ba mươi, dáng người gầy nhưng rắn rỏi, khuôn mặt khắc khổ hơn tuổi thật. Anh sống cùng vợ là Thảo trong một ngôi nhà cấp 4 nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố Huế. Trước kia, hai vợ chồng đều là giáo viên tiểu học, sống giản dị, không khá giả nhưng yên ấm. Cuộc sống của họ từng là niềm ao ước của biết bao người. Biến cố ập đến vào một ngày cuối năm. Thảo gặp tai nạn giao thông khi đi chợ Tết, bị chấn thương cột sống, dẫn đến l/iệt nửa người. Lúc ấy, Minh còn đang đứng lớp, được điện thoại của bệnh viện gọi đến. Nhìn vợ nằm bất động trên giường cấp cứu, anh không thể tin rằng người phụ nữ từng hoạt bát, vui tươi ấy giờ chỉ còn biết khóc không thành tiếng. Từ ngày Thảo không còn đi lại được, Minh xin nghỉ việc dài hạn. Anh chăm vợ từ những việc nhỏ nhặt nhất: từ ăn uống, vệ sinh cá nhân đến vật lý trị liệu tại nhà. Căn nhà nhỏ dần trở thành một trạm y tế mini với đủ các loại thuốc men, băng gạc và thiết bị hỗ trợ. Có người khuyên anh đưa vợ vào viện dưỡng lão cho người bệnh l/iệt, nhưng anh từ chối. “Vợ tôi, tôi chăm. Không ai thay được.” – Minh đáp lại, mắt đỏ hoe nhưng giọng đầy kiên quyết. Mỗi sáng, anh dậy sớm nấu cháo, cho vợ ăn, rồi tranh thủ làm thêm nghề sửa điện tại nhà để kiếm sống. Buổi tối, anh lại ngồi bên vợ, đọc sách cho cô nghe, mát-xa chân tay, hy vọng kích thích dây thần kinh còn chút phản xạ. Mỗi lần thấy ngón tay cô cử động nhẹ, anh vui như đứa trẻ được quà. Thảo không nói nhiều. Cô im lặng trong hầu hết các cuộc trò chuyện, chỉ thi thoảng gật đầu hoặc rơi nước mắt. Minh tưởng đó là sự bất lực, nhưng cũng là sự biết ơn. Anh không bao giờ nghi ngờ gì. Gia đình nội ngoại ban đầu còn qua lại, giúp đỡ. Nhưng vài năm trôi qua, ai cũng có cuộc sống riêng, người thân dần thưa lui. Minh không trách ai. Anh biết, việc chăm một người l/iệt không phải ai cũng chịu được, càng không thể kéo dài mãi. Cuộc sống vẫn tiếp diễn đều đều, cho đến một ngày… Minh đang trên đường đến tiệm sửa điện thì chợt nhớ ra để quên chiếc ví ở nhà. Trong đó có giấy tờ, tiền và cả hóa đơn khách hàng cần thanh toán. Anh quay xe về, lòng chỉ nghĩ đơn giản sẽ chạy về nhanh, lấy đồ rồi đi tiếp. Nhưng vừa đẩy cánh cửa bước vào nhà, anh sững người. Cánh cửa vừa bật mở, ánh nắng buổi chiều chiếu xiên qua khung cửa sổ nhỏ, soi rõ cảnh tượng trước mặt Minh — và cũng là giây phút cuộc đời anh vỡ vụn.
Năm tôi năm mươi hai tuổi, tôi nhận được một khoản tiền. Đang định nói ra. Trước cửa phòng con trai, tôi bất ngờ nghe thấy nó và con dâu đang bàn nhau làm sao để đ/uổi tôi đi….Tay bà nắm hờ tấm sổ tiết kiệm vừa rút sáng nay từ ngân hàng. Một khoản thừa kế bất ngờ từ người bác ruột bên ngoại, sống trong Nam lâu năm mới mất. Bà định bụng hôm nay sẽ nói. Không phải để khoe khoang, mà là vì bà muốn dùng số tiền ấy sửa lại căn nhà cấp bốn cũ kỹ, thêm phần nào cho con cháu đỡ vất vả. Nhưng rồi… Giọng con dâu – Hương – cất lên trong phòng, tuy nhỏ nhưng đủ để xuyên qua cánh cửa gỗ mỏng manh: “Em nói rồi, mẹ ở mãi thế này thì bao giờ tụi mình mới có không gian riêng. Nhà chật chội, lại già yếu, mỗi lần khách đến nhìn vào em xấu hổ muốn chết.” Khánh đáp, giọng trầm và mệt mỏi: “Anh biết… nhưng mẹ không có ai cả. Mình đuổi mẹ đi thì khác nào bất hiếu?” “Bất hiếu? Vậy ai bất công với vợ chồng mình khi mẹ ở đây suốt ngày can thiệp, dạy con, dọn nhà, chen vào từng bữa ăn? Em chịu hết nổi rồi. Anh đừng quên, hồi cưới em, mẹ chỉ cho được đúng cái tivi cũ.” “Thì… lúc đó bà nói hết sạch tiền rồi còn gì.” Im lặng. Rồi tiếng thở dài. “Em không cần biết. Dù sao thì anh cũng phải tìm cách. Thuê trọ cho bà đâu đó, chu cấp hàng tháng là xong. Đừng để em phải khó chịu thêm nữa.” Bà Lành chết lặng. Hơn 30 năm trước, bà rời quê Thái Bình, một thân một mình lên Hà Nội bươn chải, khi chồng mất trong một tai nạn lao động ở công trường. Bà làm đủ nghề – bán rau ngoài chợ, đi làm thuê, giặt quần áo thuê cho các nhà giàu – chỉ để nuôi Khánh ăn học đàng hoàng. Bà chưa từng phàn nàn, chưa từng tiếc thân. Khi Khánh ra trường, bà lại nai lưng đi gom góp từng đồng để nó có tiền lập nghiệp, rồi cưới vợ. Căn nhà đang ở – tuy nhỏ và chật – chính là tiền bà dành dụm gần hai mươi năm mới đủ cọc mua được một miếng đất ven đô rồi xây lên. Tưởng khi con trưởng thành, bà có thể an dưỡng tuổi già, bù đắp lại phần đời vất vả. Nhưng không. Ngay từ khi Hương bước chân về làm dâu, bà đã bị coi là người “không biết điều”. Những việc bà làm – dậy sớm nấu ăn, dọn nhà, giặt giũ – bị xem là phiền phức. Bà dạy cháu nói tiếng quê, con dâu bảo “quê mùa”. Bà nấu món canh cua, cháu nó không chịu ăn vì “mẹ bảo tanh”. Bà góp ý chuyện nuôi con, Hương cau mày: “Thời buổi nào rồi mẹ còn lạc hậu vậy.” Dần dần, bà rút lui vào một góc. Ít nói hơn. Ít hiện diện hơn. Nhưng chưa bao giờ bà nghĩ rằng, một ngày, chính con mình lại bàn chuyện đuổi mẹ. Tay bà buông thõng. Cuốn sổ tiết kiệm rơi vào túi áo bà ba xám tro đã bạc màu. Bà quay đi, không gõ cửa nữa. Bước chân bà chậm rãi mà nặng nề. Trong lòng không giận, cũng chẳng buồn. Chỉ có một khoảng trống lặng lẽ đến nghẹn thở. Bà đi thẳng ra cổng, không ai để ý. Lúc đó mới chỉ hơn bảy giờ tối, mà trong lòng bà như đã hết cả một đời. Đêm ấy, bà không về lại căn phòng nhỏ xíu được ngăn bằng tấm ván ép phía sau bếp. Bà đi bộ đến hồ Tây, ngồi lặng nhìn mặt nước. Lâu lắm rồi bà mới thấy mình là “bà Lành”, không phải “mẹ Khánh”, “bà nội cu Bin”, hay “bà giúp việc không công”. Bà nghĩ về cuốn sổ tiết kiệm. Hơn 900 triệu đồng – với bà, là cả một gia tài. Trước đó bà định chia đôi: một phần sửa nhà, một phần phòng khi đau ốm. Nhưng giờ thì không. Tiền ấy, bà giữ lại cho mình. Không phải vì ích kỷ. Mà vì sau ngần ấy năm hy sinh, bà nhận ra: không ai biết ơn nếu bà cứ mãi quên mình. Hôm sau, bà lên phường xin đổi sổ hộ khẩu tạm trú. Bà lấy cớ vào Nam chăm người quen… Xem thêm tại bình luận
Con trai tôi mua nhà tiền 3 tỷ rồi đón bố mẹ vợ tới sống cùng, một hôm tôi lên chơi đúng giờ cơm tối, con trai liền to tiếng: Sao bố lên không nói trước với con? Đêm đó l;;ạ nhà nên tôi không ngủ được, dậy đi vệ sinh ngang qua phòng con trai liền vô tình nghe thấy cuộc hội thoại giữa 2 vợ chồng nó. Sáng hôm sau tôi lặng lẽ về quê sớm không nói với con một lời….Nguyễn Văn Tâm, 68 tuổi, sống ở một làng quê ven sông Lam, nơi lũ trẻ con vẫn chơi thả diều mỗi chiều và người già thong thả chẻ tre làm giàn mướp. Sau khi vợ mất sớm, ông một mình gà trống nuôi con trai là Nam ăn học nên người. Ông không tái hôn, tất cả tình thương đều dồn cho thằng con, mong một ngày nó thành đạt, có nhà Hà Nội, có vợ hiền con ngoan. Mười năm sau, ước nguyện thành sự thật. Nam – giờ là kỹ sư công trình, cưới vợ là Hoa, cô giáo tiểu học hiền lành, hai người mới mua được căn chung cư 3 tỷ ở Hà Đông. Khi nghe tin ấy, ông Tâm mừng rơi nước mắt. Lần đầu lên thủ đô, ông bối rối trước thang máy, tay run run ôm mớ quà quê: bắp ngô nếp, chục quả trứng gà và chai rượu nếp. Nhưng chính cái bữa cơm tối hôm ấy, mọi thứ trong ông như vỡ ra. Hôm đó, ông Tâm không báo trước. Ông nghĩ: “Con trai mình, máu mủ ruột rà, cần gì khách sáo?” Xe khách cập bến lúc 5 giờ chiều, ông bắt xe ôm tới thẳng khu chung cư. Cửa vừa mở, Hoa thoáng giật mình khi thấy ông. Nam từ trong phòng bước ra, thoáng chột dạ rồi cao giọng: – Bố lên mà không gọi con trước? Giờ này đang giờ cơm, lỡ bọn con bận thì sao? Ông Tâm cười gượng, lí nhí: – Ờ… bố tiện đường… nên lên thăm, có ít ngô với trứng quê… Hoa lịch sự mời ông vào, mâm cơm được dọn vội, có ba món đơn giản: canh rau dền, thịt kho, trứng rán. Không ai nói nhiều. Nam chăm chú bấm điện thoại, Hoa ăn ít rồi vào phòng con. Ông Tâm ngồi trơ trọi, nhai miếng cơm nhạt nhẽo, lòng nặng trĩu. Tối hôm đó, ông được xếp cho một tấm đệm nằm ở ngoài phòng khách, sát cửa ra ban công. Căn hộ chật, ông biết, nên không than phiền. Nhưng cả đêm ông không sao ngủ được. Phần vì lạ chỗ, phần vì câu nói của Nam cứ vang lên: “Bố lên mà không nói trước?” như một cú tát âm thầm. Gần 2 giờ sáng, ông dậy đi vệ sinh. Vừa bước qua phòng ngủ của vợ chồng Nam, ông nghe thấy tiếng thì thầm vọng ra. – Anh thấy chưa? Em nói rồi. Bố anh mà lên là phiền phức lắm. Nhìn ông ấy quê mùa, khách tới nhà còn tưởng mình ở nông thôn mới ra. – Giọng Hoa nhỏ nhưng rõ ràng. – Ừ, mai để anh nói bố về sớm. Ở lâu lại mệt. Nhà này đâu có rộng. – Giọng Nam thở dài. Tim ông Tâm nhói lên. Ông khẽ lùi bước, tựa lưng vào tường, bàn tay run rẩy bám vào thành ghế. Trời sáng, ông dậy từ 5 giờ, lặng lẽ gấp chăn, xếp đồ. Không muốn làm phiền ai, ông tự gọi xe ôm xuống bến xe. Căn nhà phía sau khép kín, không ai biết ông rời đi. Trên xe khách, ông Tâm ngồi gần cửa sổ. Trời Hà Nội mù sương, ông nhìn mông lung, mắt đỏ hoe. Từng giọt nước mắt lăn xuống má, thấm vào nếp nhăn của tuổi già, của những năm tháng hy sinh mà giờ đây hóa ra chỉ là… vô hình. Điện thoại rung lên. Là Nam. – Bố đang ở đâu đấy ạ? – Bố về rồi. – Sao bố không đợi con dậy? Bố giận con à? Ông không trả lời. Giọng Nam bên kia máy lặng đi. Rồi bất ngờ cất tiếng: ….
Nữ sinh đội kh/ăn ta/ng đi thi – câu chuyện phía sau khiến cả trường rơi lệ…“Sáng hôm đó, cả sân trường như chững lại khi cô nữ sinh nhỏ bé bước qua cổng với chiếc khăn tang trắng buộc vội trên đầu. Những ánh mắt tò mò dõi theo, những lời thì thầm rơi rớt giữa không khí oi nồng mùa hạ. Nhưng chỉ có một người biết, vì sao em vẫn cố đến trường trong ngày đau thương nhất đời mình…” Sáng thứ hai, trường THPT Nguyễn Trãi, một ngôi trường bình thường nằm bên vùng quê, vẫn rộn ràng như mọi ngày. Nhưng hôm nay đặc biệt hơn – ngày thi học kỳ môn Văn của khối 12. Cả trường như chật kín học sinh, thầy cô, và không khí căng thẳng bao trùm từ lớp học ra đến hành lang. Giữa dòng người vội vã, một hình ảnh khiến cả sân trường như lặng đi trong giây lát: một nữ sinh lớp 12A3 bước vào, đầu quấn một dải khăn trắng, sắc mặt nhợt nhạt, bước chân loạng choạng như đang gắng gượng cả thế giới trên vai. Em tên là Ngọc Mai. Thầy Dũng, giám thị kỳ cựu của trường, vừa nhìn thấy Mai liền sửng sốt: – “Mai… em… em đội khăn tang đấy à? Sao hôm nay em còn đi thi?” Ngọc Mai khẽ cúi đầu, giọng run run nhưng dứt khoát: – “Dạ… hôm qua ba em mất. Nhưng em vẫn muốn đi thi. Ba em từng nói: ‘Đừng bao giờ bỏ cuộc, dù có chuyện gì xảy ra’. Em phải làm đúng lời ba.” Câu nói ấy như một lưỡi dao rạch vào tim người nghe. Thầy Dũng lặng người vài giây, rồi chỉ biết gật đầu, đưa em vào phòng thi. Cả dãy phòng thi bỗng như trầm xuống, không ai dám thở mạnh. Ngọc Mai là học sinh giỏi nhất khối. Từ lớp 10 đến lớp 12, em luôn là cái tên đầu tiên trong danh sách học sinh tiêu biểu của trường. Nhưng không mấy ai biết, đằng sau những thành tích đáng nể ấy là một gia đình không trọn vẹn. Mẹ Mai bỏ đi khi em mới học lớp 3. Từ đó, hai cha con sống nương tựa vào nhau. Ba Mai – bác Tuấn – là một thợ sửa xe giản dị, gầy gò, nhưng lúc nào cũng rạng rỡ khi nhắc về con gái: – “Con bé học giỏi lắm, nó nói sau này muốn làm cô giáo Văn như cô chủ nhiệm nó… Tôi không học cao, nhưng nhìn nó chăm chỉ là tôi mừng rồi.” Có lần trời mưa to, Mai ướt sũng đến lớp vì xe đạp hỏng giữa đường. Hôm ấy ba em đã đội mưa đến tận cổng trường để xin lỗi cô giáo vì con gái đến muộn. Nhìn ông run rẩy cầm túi áo mưa, ai cũng thương. Nhưng số phận quá nghiệt ngã. Bốn ngày trước kỳ thi, ba Mai đột quỵ khi đang làm việc. Dù được đưa vào viện cấp cứu nhưng ông không qua khỏi. Ngày đưa tang rơi đúng hôm thi Văn – môn mà Mai yêu thích nhất. Tối hôm trước ngày thi, trong căn nhà nhỏ xập xệ bên bờ ruộng, người ta thấy Ngọc Mai ngồi một mình bên bàn học. Trên bàn là tấm ảnh ba được đặt trang trọng, cạnh cây bút máy cũ ông từng tặng khi em vào lớp 10. Mai viết trong nhật ký: “Ba ơi, ngày mai con sẽ đi thi, dù ba không còn nữa. Con sẽ làm bài thật tốt. Con không khóc nữa đâu, vì con biết ba không muốn thấy con buồn. Con hứa sẽ đỗ đại học, để ba có thể yên lòng nơi xa…” Sáng hôm sau, khi Mai bước vào phòng thi, tất cả đều im lặng. Cô giám thị trẻ, tên Hương, không cầm được nước mắt khi thấy Mai ngồi vào bàn, rút khăn giấy ra lau nước mắt, rồi lặng lẽ cầm bút viết. Cả buổi thi, em gần như không ngẩng lên. Tờ giấy thi dần đầy chữ, nét bút mảnh mai, nắn nót, đôi lúc run rẩy. Đề bài hôm ấy là một đoạn trích trong “Chiếc thuyền ngoài xa” – nói về vẻ đẹp khuất lấp sau đau thương. Một đề bài như thể viết riêng cho em. Bài văn của Mai không chỉ phân tích tác phẩm mà còn đan xen câu chuyện thật của mình – về một người cha lam lũ, sống cả đời vì con gái, và về ước mơ nhỏ nhoi là thấy con vào đại học. Cuối bài viết, em khép lại bằng dòng chữ: “Nếu người ta nói văn chương là nơi gửi gắm những điều không thể nói thành lời, thì hôm nay, con xin gửi nơi đây tình yêu con dành cho ba. Con nhớ ba nhiều lắm…”… Xem thêm tại bình luận
Các cụ nhắc nhở: “Xây nhà 3 chân của cải đội nón đi hết”, nhà 3 chân là gì?
Các cụ nhắc nhở: “Xây nhà 3 chân của cải đội nón đi hết”, nhà 3 chân là gì? Kiểu nhà 3 chân nhìn vào đã thấy tạm bợ, không chắc chắn, nó ảnh hưởng trực tiếp đến phong thủy của cả gia đình bạn. Không chỉ ngày nay mà thời xưa các cụ cũng… Continue reading Các cụ nhắc nhở: “Xây nhà 3 chân của cải đội nón đi hết”, nhà 3 chân là gì?
Hôn nhân được phép trễ chứ không được phép mù quáng.
Hôn nhân được phép trễ chứ không được phép mù quáng. ĐÀN BÀ HAY ĐÀN ÔNG ĐỀU NÊN ĐỌC BÀI VIẾT NÀY 1. Hãy nhớ người ở cạnh bạn lúc khó khăn, mới là người thương bạn nhất. Người mà chỉ vui khi bạn giàu có, chỉ là người yêu tiền của bạn thôi. Người… Continue reading Hôn nhân được phép trễ chứ không được phép mù quáng.
10 sự khác biệt dễ nhận biết nhất giữa đàn bà dại và đàn bà khôn
10 sự khác biệt dễ nhận biết nhất giữa đàn bà dại và đàn bà khôn Những khác biệt dễ nhận biết nhất giữa đàn bà khôn và đàn bà dại cũng là yếu tố quyết định chất lượng cuộc sống của mỗi người. Nếu đàn bà dại hạnh phúc an yên, ngày càng thành… Continue reading 10 sự khác biệt dễ nhận biết nhất giữa đàn bà dại và đàn bà khôn
Ngườι mẹ пóι lү́ do coп gáι пȇп tὶm cҺȏ̀пg gιàu, kҺȏпg cҺι̉ vὶ tιȇ̀п mà vὶ ƌιȇ̀u пàү, пgҺe xoпg Ьạп sẽ tҺȃ́m
Ngườι mẹ пóι lү́ do coп gáι пȇп tὶm cҺȏ̀пg gιàu, kҺȏпg cҺι̉ vὶ tιȇ̀п mà vὶ ƌιȇ̀u пàү, пgҺe xoпg Ьạп sẽ tҺȃ́m Khi nói tới việc tìm người giàu ᵭể ⱪết hȏn nhiều người hay vọ̑i quy ⱪết ᵭó ʟà thực dụng ʟà tham tiền. Nhưng nghe người mẹ này nói bạn sẽ… Continue reading Ngườι mẹ пóι lү́ do coп gáι пȇп tὶm cҺȏ̀пg gιàu, kҺȏпg cҺι̉ vὶ tιȇ̀п mà vὶ ƌιȇ̀u пàү, пgҺe xoпg Ьạп sẽ tҺȃ́m
Bố vợ m/ấ/t sớm, chỉ còn 1 mình mẹ vợ tảo tần nuôi vợ và 2 anh trai ăn học nên người nhưng ngày bà đổ b;;ệnh nằm 1 chỗ, 2 anh thoái thác trách nhiệm ở hẳn trên thành phố không 1 lời hỏi thăm hay chăm nom mẹ được 1 ngày. Là phận con rể nhưng tôi coi mẹ như mẹ r;;;uột, biết chữa b/ệnh cho mẹ tốn kém, tôi cắn răng cầm cố sổ đỏ căn nhà đang ở lấy 2 tỷ để cứt vớt tình hình, hy vọng mẹ ở cùng chúng tôi được thêm năm nào hay năm ấy. Nào ngờ vẫn không thắng được t/ử thần. Ngày h-ấp h-ối, bà đưa cho tôi 50 nghìn rồi dặn cất kĩ, nhất định không được tiêu trước ngày giỗ đầu của mẹ. Tôi nghẹn ngào cất đi coi như làm kỉ niệm. Bẵng đi đến 1 năm sau, đúng ngày đang tất bật chuẩn bị cơm cúng cho mẹ thì sự lạ bất ngờ xảy ra ….
Bố vợ m/ấ/t sớm, chỉ còn 1 mình mẹ vợ tảo tần nuôi vợ và 2 anh trai ăn học nên người nhưng ngày bà đổ b;;ệnh nằm 1 chỗ, 2 anh thoái thác trách nhiệm ở hẳn trên thành phố không 1 lời hỏi thăm hay chăm nom mẹ được 1 ngày. Là phận… Continue reading Bố vợ m/ấ/t sớm, chỉ còn 1 mình mẹ vợ tảo tần nuôi vợ và 2 anh trai ăn học nên người nhưng ngày bà đổ b;;ệnh nằm 1 chỗ, 2 anh thoái thác trách nhiệm ở hẳn trên thành phố không 1 lời hỏi thăm hay chăm nom mẹ được 1 ngày. Là phận con rể nhưng tôi coi mẹ như mẹ r;;;uột, biết chữa b/ệnh cho mẹ tốn kém, tôi cắn răng cầm cố sổ đỏ căn nhà đang ở lấy 2 tỷ để cứt vớt tình hình, hy vọng mẹ ở cùng chúng tôi được thêm năm nào hay năm ấy. Nào ngờ vẫn không thắng được t/ử thần. Ngày h-ấp h-ối, bà đưa cho tôi 50 nghìn rồi dặn cất kĩ, nhất định không được tiêu trước ngày giỗ đầu của mẹ. Tôi nghẹn ngào cất đi coi như làm kỉ niệm. Bẵng đi đến 1 năm sau, đúng ngày đang tất bật chuẩn bị cơm cúng cho mẹ thì sự lạ bất ngờ xảy ra ….