Lên phố thăm chị ở cữ, 1 giờ đêm mở cửa thấy hành động của anh rể, tôi khuyên chị ly hôn

Lên phố thăm chị ở cữ, 1 giờ đêm mở cửa thấy hành động của anh rể, tôi khuyên chị ly hôn Tȏi cảm thấy anh rể khȏng xứng ᵭáng làm chṑng, làm bṓ. Tȏi là một người sợ lấy chṑng, sợ ᵭẻ con, khȏng phải vì khȏng thích trẻ nhỏ mà là vì tȏi… Continue reading Lên phố thăm chị ở cữ, 1 giờ đêm mở cửa thấy hành động của anh rể, tôi khuyên chị ly hôn

Diễn viên Ngọc Lan xót xa tiết lộ muốn sang thăm Quý Bình nhưng bị từ chối lý do không cầm nổi nước mắt

Diễn viên Ngọc Lan xót xa tiết lộ muốn sang thăm Quý Bình nhưng bị từ chối lý do không cầm nổi nước mắt NSƯT Quý Bình trong mắt bạn bè là một nghệ sĩ vô cùng tài hoa và lịch thiệp trong mắt bạn bè. Một trong những dòng trạng thái gây chú ý… Continue reading Diễn viên Ngọc Lan xót xa tiết lộ muốn sang thăm Quý Bình nhưng bị từ chối lý do không cầm nổi nước mắt

Đàn ông đối xử tệ bạc với vợ, điều gì sẽ xảy đến khi về già?

Đàn ông đối xử tệ bạc với vợ, điều gì sẽ xảy đến khi về già? Chỉ có vợ mới là người ở bên bạn ᵭḗn cuṓi ᵭời, lấy vợ thì nên tȏn trọng, yêu thương vợ. Đàn ȏng tȏn trọng vợ, nhất tȃm với vợ thì mới có cơm ăn áo mặc. Điḕu gì… Continue reading Đàn ông đối xử tệ bạc với vợ, điều gì sẽ xảy đến khi về già?

Giá vàng trưa nay : Thế là sắp quay về mấy năm trước rồi bà con ơi

Giá vàng trưa nay : Thế là sắp quay về mấy năm trước rồi bà con ơi Giá vàng hôm nay 24.2: Đà giảm duy trì ở cả thị trường trong nước và thế giới trong phiên giao dịch đầu tuần. Cập nhật giá vàng SJC Tính đến 9h10, giá vàng miếng SJC được Công ty… Continue reading Giá vàng trưa nay : Thế là sắp quay về mấy năm trước rồi bà con ơi

Bật điều hòa xuyên đêm: Ấn một nút này, dùng thỏa mái chỉ hết 3 nghìn tiền điện

Bật điều hòa xuyên đêm: Ấn một nút này, dùng thỏa mái chỉ hết 3 nghìn tiền điện Thủ thuật này được chia sẻ trên mạng xã hội và được nhiều người quan tâm. Theo người đăng tải thì đây là cách sử dụng điều hòa nguyên đêm mà chỉ tốn 3 nghìn đồng. Nút… Continue reading Bật điều hòa xuyên đêm: Ấn một nút này, dùng thỏa mái chỉ hết 3 nghìn tiền điện

5 kiểu đàn bà đẹp nhất trong mắt đàn ông, dù tuổi nào cũng như bình rượu ủ lâu năm

5 kiểu đàn bà đẹp nhất trong mắt đàn ông, dù tuổi nào cũng như bình rượu ủ lâu năm Kiểu phụ nữ khiến đàn ông say mê không ngừng nghỉ, mong bạn sẽ một trong số đó. Phụ nữ tự tin Đàn ông thường bị cuốn hút bởi những người phụ nữ lạc quan,… Continue reading 5 kiểu đàn bà đẹp nhất trong mắt đàn ông, dù tuổi nào cũng như bình rượu ủ lâu năm

K//inh ho//àng đêm tâ//n h//ôn của chàng trai 20 tuổi với bà vợ gi/à đáng tuổi mẹ mình, chưa đầy 30 phút, chú rể đã phải qu/ỳ lạ/y… Người ta vẫn bảo: “Hô/n nh/ân không phải tr/ò đ/ùa.” Nhưng câu chuyện của Minh khiến cả xóm anh phải bàn tán suốt nhiều tháng. Minh mới 20 tuổi. Anh là con út trong một gia đình kh/ó kh/ăn. Cha b/ệnh nặ/ng, mẹ gi/à y/ếu. Để cứ/u cha, Minh buộc phải gật đầu cưới bà Hòa – người phụ nữ hơn anh gần 25 tuổi, giàu có, g/óa chồ/ng, sống một mình trong ngôi nhà lớn giữa thị trấn. Ngày cưới, ai cũng bàn ra tán vào. Bạn bè anh cư/ời kh/ẩy. Có đứa nói thẳng vào mặt anh: – Cưới bà ấy chỉ vì tiền thôi chứ yêu thương gì! Minh không phản bác. Vì đúng. Anh cưới bà để lấy 200 triệu ch/ữa bệ/nh cho cha. Anh nghĩ: “Chỉ cần c/ứu được cha, đời mình có kh/ổ cũng chịu.” Nhưng đêm t//ân hô//n, Minh mới thấy mọi thứ vượt ngoài tưởng tượng. Ngay khi tiệc tan, bà Hòa kéo anh về phòng ngủ trên tầng ba. Căn phòng lớn, rèm nhung đỏ, giường gỗ chạm trổ cầu kỳ. Ánh đèn vàng soi rõ dáng bà trong chiếc váy ngủ ren mỏng. Mùi nước hoa nồng xộc vào mũi khiến Minh cho/áng vá/ng. Bà nhìn anh từ đầu đến chân, đôi mắt s/ắc lạ/nh. – Từ nay, em là chồng của chị. Em phải nghe lời chị. – Giọng bà khàn khàn, vang trong căn phòng im lặng. Minh gật đầu, tim đập thình thịch. Anh thấy s/ợ hơn là thấy yê/u. Bà bước tới, tháo dây chuyền vàng đeo vào cổ anh. – Đây, của hồi môn chị tặng. Nhưng nhớ, chị cho lúc nào, chị lấy lại lúc đó. Sau đó, bà ta bắt anh làm một chuyện kinhkhung mà anh không thể nào ngờ tới… đọc tiếp dưới bình luận 👇

K//inh ho//àng đêm tâ//n h//ôn của chàng trai 20 tuổi với bà vợ gi/à đáng tuổi mẹ mình, chưa đầy 30 phút, chú rể đã phải qu/ỳ lạ/y… K//inh ho//àng đêm tâ//n h//ôn của chàng trai 20 tuổi với bà vợ gi/à đáng tuổi mẹ mình, chưa đầy 30 phút, chú rể đã phải qu/ỳ… Continue reading K//inh ho//àng đêm tâ//n h//ôn của chàng trai 20 tuổi với bà vợ gi/à đáng tuổi mẹ mình, chưa đầy 30 phút, chú rể đã phải qu/ỳ lạ/y… Người ta vẫn bảo: “Hô/n nh/ân không phải tr/ò đ/ùa.” Nhưng câu chuyện của Minh khiến cả xóm anh phải bàn tán suốt nhiều tháng. Minh mới 20 tuổi. Anh là con út trong một gia đình kh/ó kh/ăn. Cha b/ệnh nặ/ng, mẹ gi/à y/ếu. Để cứ/u cha, Minh buộc phải gật đầu cưới bà Hòa – người phụ nữ hơn anh gần 25 tuổi, giàu có, g/óa chồ/ng, sống một mình trong ngôi nhà lớn giữa thị trấn. Ngày cưới, ai cũng bàn ra tán vào. Bạn bè anh cư/ời kh/ẩy. Có đứa nói thẳng vào mặt anh: – Cưới bà ấy chỉ vì tiền thôi chứ yêu thương gì! Minh không phản bác. Vì đúng. Anh cưới bà để lấy 200 triệu ch/ữa bệ/nh cho cha. Anh nghĩ: “Chỉ cần c/ứu được cha, đời mình có kh/ổ cũng chịu.” Nhưng đêm t//ân hô//n, Minh mới thấy mọi thứ vượt ngoài tưởng tượng. Ngay khi tiệc tan, bà Hòa kéo anh về phòng ngủ trên tầng ba. Căn phòng lớn, rèm nhung đỏ, giường gỗ chạm trổ cầu kỳ. Ánh đèn vàng soi rõ dáng bà trong chiếc váy ngủ ren mỏng. Mùi nước hoa nồng xộc vào mũi khiến Minh cho/áng vá/ng. Bà nhìn anh từ đầu đến chân, đôi mắt s/ắc lạ/nh. – Từ nay, em là chồng của chị. Em phải nghe lời chị. – Giọng bà khàn khàn, vang trong căn phòng im lặng. Minh gật đầu, tim đập thình thịch. Anh thấy s/ợ hơn là thấy yê/u. Bà bước tới, tháo dây chuyền vàng đeo vào cổ anh. – Đây, của hồi môn chị tặng. Nhưng nhớ, chị cho lúc nào, chị lấy lại lúc đó. Sau đó, bà ta bắt anh làm một chuyện kinhkhung mà anh không thể nào ngờ tới… đọc tiếp dưới bình luận 👇

Lan ơi, Bảo ơi, mai là ngày cưới rồi mà sao hai con lại nằm đây thế này… Ngôi nhà nhỏ ven làng hôm ấy sáng đèn từ sớm. Cổng hoa trắng xen hồng vừa dựng xong, bảng “Lễ Thành Hôn” treo lấp lánh giữa khoảng sân. Trong bếp, người lớn tất bật chuẩn bị, ngoài sân, hàng xóm đi qua ai cũng cười bảo: “Đẹp đôi như tranh vẽ.” Ngày mai, Lan và Bảo sẽ nên duyên vợ chồng. Lan – cô gái hiền lành làm kế toán ở xã, Bảo – chàng kỹ sư sống nguyên tắc và chân thành. Họ đã trải qua ba năm yêu thương, hiểu nhau từng chút một. Hai gia đình vui mừng, bà con lối xóm ai cũng mong chờ ngày trọng đại này. Sáng nay, Lan và Bảo rủ nhau lên thị xã để chuẩn bị một vài thứ cuối cùng cho lễ cưới. Cả hai cùng ngồi trên chiếc xe máy quen thuộc, không quên ghé qua tiệm ảnh để lấy bức hình cưới vừa in. “Mai tụi con làm lễ, cô ráng cho con lấy sớm nha,” Lan dặn dò với ánh mắt rạng rỡ. Không ai ngờ… đó lại là lần cuối cùng họ xuất hiện với nụ cười trọn vẹn như thế… đọc tiếp dưới bình luận 👇

Lan ơi, Bảo ơi, mai là ngày cưới rồi mà sao hai con lại nằm đây thế này… Lan ơi, Bảo ơi, mai là ngày cưới rồi mà sao hai con lại nằm đây thế này… Ngôi nhà nhỏ ven làng hôm ấy sáng đèn từ sớm. Cổng hoa trắng xen hồng vừa dựng xong,… Continue reading Lan ơi, Bảo ơi, mai là ngày cưới rồi mà sao hai con lại nằm đây thế này… Ngôi nhà nhỏ ven làng hôm ấy sáng đèn từ sớm. Cổng hoa trắng xen hồng vừa dựng xong, bảng “Lễ Thành Hôn” treo lấp lánh giữa khoảng sân. Trong bếp, người lớn tất bật chuẩn bị, ngoài sân, hàng xóm đi qua ai cũng cười bảo: “Đẹp đôi như tranh vẽ.” Ngày mai, Lan và Bảo sẽ nên duyên vợ chồng. Lan – cô gái hiền lành làm kế toán ở xã, Bảo – chàng kỹ sư sống nguyên tắc và chân thành. Họ đã trải qua ba năm yêu thương, hiểu nhau từng chút một. Hai gia đình vui mừng, bà con lối xóm ai cũng mong chờ ngày trọng đại này. Sáng nay, Lan và Bảo rủ nhau lên thị xã để chuẩn bị một vài thứ cuối cùng cho lễ cưới. Cả hai cùng ngồi trên chiếc xe máy quen thuộc, không quên ghé qua tiệm ảnh để lấy bức hình cưới vừa in. “Mai tụi con làm lễ, cô ráng cho con lấy sớm nha,” Lan dặn dò với ánh mắt rạng rỡ. Không ai ngờ… đó lại là lần cuối cùng họ xuất hiện với nụ cười trọn vẹn như thế… đọc tiếp dưới bình luận 👇

Chỉ mười lăm phút sau khi giám thị phát đề, Nam đột ngột dừng bút, em g-ụ:c đầu xuống bàn, không ho;ả:ng l:-o;ạ;n, không rơi nước mắt, chỉ im lặng, không viết thêm một chữ nào Tiết trời đầu hè oi ả đến mức quạt trần trong phòng thi quay đến phát mỏi cũng không thổi nổi một làn gió mát. Ánh sáng lóa lên từ những tấm kính cao, in xuống sàn lớp học những vệt nắng hình ô cửa. Ngoài hành lang, tiếng ve n:-ổ ran. Nam ngồi ở bàn thứ ba dãy gần cửa sổ. Vẫn tư thế thẳng lưng quen thuộc, ánh mắt chăm chú như bao lần kiểm tra trước đây. Em luôn là đứa khiến cả phòng thi nhìn theo: bởi sự bình tĩnh, bởi cách viết nhanh mà gọn, bởi danh tiếng “Nam học giỏi nhất khối.” Nhưng hôm ấy, chỉ mười lăm phút sau khi giám thị phát đề, Nam đột ngột dừng bút. Em g-ụ-c đầ:-u xuống bàn. Không h-oả:ng l:o-ạ:n. Không rơi nước mắt. Chỉ im lặng, không viết thêm một chữ nào………. Đọc tiếp tại bình luận 👇

Chỉ mười lăm phút sau khi giám thị phát đề, Nam đột ngột dừng bút, em g-ục đầu xuống bàn, không hoảng loạn, không rơi nước mắt, chỉ im lặng, không viết thêm một chữ nào Tiết trời đầu hè oi ả đến mức quạt trần trong phòng thi quay đến phát mỏi cũng không… Continue reading Chỉ mười lăm phút sau khi giám thị phát đề, Nam đột ngột dừng bút, em g-ụ:c đầu xuống bàn, không ho;ả:ng l:-o;ạ;n, không rơi nước mắt, chỉ im lặng, không viết thêm một chữ nào Tiết trời đầu hè oi ả đến mức quạt trần trong phòng thi quay đến phát mỏi cũng không thổi nổi một làn gió mát. Ánh sáng lóa lên từ những tấm kính cao, in xuống sàn lớp học những vệt nắng hình ô cửa. Ngoài hành lang, tiếng ve n:-ổ ran. Nam ngồi ở bàn thứ ba dãy gần cửa sổ. Vẫn tư thế thẳng lưng quen thuộc, ánh mắt chăm chú như bao lần kiểm tra trước đây. Em luôn là đứa khiến cả phòng thi nhìn theo: bởi sự bình tĩnh, bởi cách viết nhanh mà gọn, bởi danh tiếng “Nam học giỏi nhất khối.” Nhưng hôm ấy, chỉ mười lăm phút sau khi giám thị phát đề, Nam đột ngột dừng bút. Em g-ụ-c đầ:-u xuống bàn. Không h-oả:ng l:o-ạ:n. Không rơi nước mắt. Chỉ im lặng, không viết thêm một chữ nào………. Đọc tiếp tại bình luận 👇

Mẹ đơ/n th/ân một mình ôm con đi khám, ti/m đập chân ru/n vì gặp ngay bác sĩ là bố đứa bé Chiều mưa lất phất, bệnh viện đông đúc và ngột ngạt mùi thuốc khử trùng. Ngọc, người mẹ đơn thân 26 tuổi, bế đứa con trai hai tuổi gầy gò trên tay, bước vào phòng khám với vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt. Thằng bé ho sù sụ suốt mấy đêm liền, gò má ửng đỏ vì sốt, còn Ngọc thì gần như kiệt sức sau bao ngày chạy vạy vừa làm, vừa chăm con. Cô đặt con lên ghế, phủ nhẹ tấm chăn mỏng rồi nhìn quanh, chờ đến lượt. Lúc y tá gọi tên, cô ôm con bước vào phòng khám với tâm trạng lo lắng quen thuộc, nhưng điều cô không ngờ là… bác sĩ trực hôm nay lại chính là người đàn ông mà cô đã cố quên suốt ba năm qua – Minh. Ánh mắt hai người chạm nhau, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cả thế giới như ngừng lại. Minh vẫn vậy – lạnh lùng, điềm đạm trong chiếc áo blouse trắng. Chỉ có ánh mắt anh, khi nhìn đứa trẻ trên tay cô, thoáng rung động. Ngọc đứng sững. Tay cô khẽ siết chặt vòng tay quanh con, tim đập thình thịch. Cô không biết nên quay đi hay ở lại. Ba năm trước, cô và Minh là hai kẻ yêu nhau say đắm. Nhưng khi Ngọc phát hiện mình có th/ai, Minh lại đang chuẩn bị sang Pháp du học. Sợ làm anh lỡ dở tương lai, cô chọn cách im lặng rời xa, một mình ôm con sinh ra trong lặng lẽ. – “Em… đến khám cho bé?” – Giọng Minh chậm, trầm và cố giữ bình tĩnh. Ngọc gật đầu, không dám nhìn thẳng. Cô đặt con nằm lên giường khám, cố giữ vẻ bình thường. – “Cháu sốt cao mấy ngày rồi, ho khan, có hơi thở khò khè…” Minh cúi xuống kiểm tra cho đứa bé. Đôi tay anh run nhẹ, không phải vì lo cho bệnh án, mà bởi vì cậu bé có đôi mắt y như anh ngày bé. Lúc đặt ống nghe lên ngực cậu bé, ánh mắt anh lặng đi. – “Tên bé là gì?” – Anh hỏi, khẽ khàng. – “Thiên… Thiên Ân.” – Ngọc đáp, giọng run lên. Cái tên ấy như nhát dao lặng lẽ đâm vào lồng ngực Minh. Đó từng là cái tên anh thích nhất, và anh đã từng nói: “Nếu sau này có con trai, mình đặt tên nó là Thiên Ân nhé. Đứa bé là ân huệ của cuộc đời.” Cả căn phòng trở nên yên ắng. Minh viết đơn thuốc, rồi ngập ngừng đưa lại cho cô. – “B/é bị viê/m ph/ế qu/ản nhẹ, chỉ cần uống thuốc đều và nghỉ ngơi.” Ngọc cúi đầu cảm ơn. Cô ôm con định quay đi, nhưng giọng anh vang lên: – “Ân… là con anh, đúng không?”… đọc tiếp dưới bình luận 👇

Mẹ đơ/n th/ân một mình ôm con đi khám, ti/m đập chân ru/n vì gặp ngay bác sĩ là bố đứa bé Chiều mưa lất phất, bệnh viện đông đúc và ngột ngạt mùi thuốc khử trùng. Ngọc, người mẹ đơn thân 26 tuổi, bế đứa con trai hai tuổi gầy gò trên tay, bước… Continue reading Mẹ đơ/n th/ân một mình ôm con đi khám, ti/m đập chân ru/n vì gặp ngay bác sĩ là bố đứa bé Chiều mưa lất phất, bệnh viện đông đúc và ngột ngạt mùi thuốc khử trùng. Ngọc, người mẹ đơn thân 26 tuổi, bế đứa con trai hai tuổi gầy gò trên tay, bước vào phòng khám với vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt. Thằng bé ho sù sụ suốt mấy đêm liền, gò má ửng đỏ vì sốt, còn Ngọc thì gần như kiệt sức sau bao ngày chạy vạy vừa làm, vừa chăm con. Cô đặt con lên ghế, phủ nhẹ tấm chăn mỏng rồi nhìn quanh, chờ đến lượt. Lúc y tá gọi tên, cô ôm con bước vào phòng khám với tâm trạng lo lắng quen thuộc, nhưng điều cô không ngờ là… bác sĩ trực hôm nay lại chính là người đàn ông mà cô đã cố quên suốt ba năm qua – Minh. Ánh mắt hai người chạm nhau, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cả thế giới như ngừng lại. Minh vẫn vậy – lạnh lùng, điềm đạm trong chiếc áo blouse trắng. Chỉ có ánh mắt anh, khi nhìn đứa trẻ trên tay cô, thoáng rung động. Ngọc đứng sững. Tay cô khẽ siết chặt vòng tay quanh con, tim đập thình thịch. Cô không biết nên quay đi hay ở lại. Ba năm trước, cô và Minh là hai kẻ yêu nhau say đắm. Nhưng khi Ngọc phát hiện mình có th/ai, Minh lại đang chuẩn bị sang Pháp du học. Sợ làm anh lỡ dở tương lai, cô chọn cách im lặng rời xa, một mình ôm con sinh ra trong lặng lẽ. – “Em… đến khám cho bé?” – Giọng Minh chậm, trầm và cố giữ bình tĩnh. Ngọc gật đầu, không dám nhìn thẳng. Cô đặt con nằm lên giường khám, cố giữ vẻ bình thường. – “Cháu sốt cao mấy ngày rồi, ho khan, có hơi thở khò khè…” Minh cúi xuống kiểm tra cho đứa bé. Đôi tay anh run nhẹ, không phải vì lo cho bệnh án, mà bởi vì cậu bé có đôi mắt y như anh ngày bé. Lúc đặt ống nghe lên ngực cậu bé, ánh mắt anh lặng đi. – “Tên bé là gì?” – Anh hỏi, khẽ khàng. – “Thiên… Thiên Ân.” – Ngọc đáp, giọng run lên. Cái tên ấy như nhát dao lặng lẽ đâm vào lồng ngực Minh. Đó từng là cái tên anh thích nhất, và anh đã từng nói: “Nếu sau này có con trai, mình đặt tên nó là Thiên Ân nhé. Đứa bé là ân huệ của cuộc đời.” Cả căn phòng trở nên yên ắng. Minh viết đơn thuốc, rồi ngập ngừng đưa lại cho cô. – “B/é bị viê/m ph/ế qu/ản nhẹ, chỉ cần uống thuốc đều và nghỉ ngơi.” Ngọc cúi đầu cảm ơn. Cô ôm con định quay đi, nhưng giọng anh vang lên: – “Ân… là con anh, đúng không?”… đọc tiếp dưới bình luận 👇