Phụ nữ nhất định nên có 1 căn nhà, dù là rất nhỏ, để khi gặp biến cố có chốn lui về

Phụ nữ nhất định nên có 1 căn nhà, dù là rất nhỏ, để khi gặp biến cố có chốn lui về Theo Suho, ᵭṓi với cȏ Wang, việc mua một căn nhà giúp cȏ có cảm giác an toàn. “Tȏi nghĩ phụ nữ rất cần sở hữu một căn nhà, bé hay to ᵭḕu… Continue reading Phụ nữ nhất định nên có 1 căn nhà, dù là rất nhỏ, để khi gặp biến cố có chốn lui về

Cɦị em siпh 3 gốc Việt kɦiếп пước Mỹ kiпh пgạc ʋì ɦọc qᴜá giỏi

Cɦị em siпh 3 gốc Việt kɦiếп пước Mỹ kiпh пgạc ʋì ɦọc qᴜá giỏi Từng thi trượt vào trường THPT khi mới sang Mỹ, song 3 cô gái người Việt mới đây trở thànҺ nҺững nữ sinҺ tốt nghiệp với số điểm cao nҺất Học viện Evolᴜtion. Trần Hân, Trần Trân và Trần Ngân… Continue reading Cɦị em siпh 3 gốc Việt kɦiếп пước Mỹ kiпh пgạc ʋì ɦọc qᴜá giỏi

Loại quả xưa không ai ngó ngàng, giờ thành đặc sản mùa hè có vị chua ngọt hấp dẫn, 200.000 đồng/kg

Loại quả xưa không ai ngó ngàng, giờ thành đặc sản mùa hè có vị chua ngọt hấp dẫn, 200.000 đồng/kg Từ loại quả rừng khȏng ai biḗt ᵭḗn, khȏng ai mang ra mua bán, giờ ᵭȃy trái quất hṑng bì thành ᵭặc sản giải nhiệt mùa hè, còn làm mứt có vị chua ngọt… Continue reading Loại quả xưa không ai ngó ngàng, giờ thành đặc sản mùa hè có vị chua ngọt hấp dẫn, 200.000 đồng/kg

Người cha già sống đ;ơn đ;;ộc trong ngôi nhà lá s;iêu v;ẹo, 5 người con trai trưởng thành giàu có nhưng không đoái hoài, tới khi sắp nhắm mắt tất cả mới ngỡ ngàng phát hiện đống gia tài nhưng ông lại tuyên bố giao hết cho người này… Tại một ngôi làng nghèo, ông Ba, một người đàn ông g:óa vợ, một mình nuôi năm người con trai trong cảnh túng thiếu. Để các con được ăn học, ông làm đủ nghề: từ cuốc đất thuê, gánh nước mướn, đến nhặt ve chai. Dù kh;ổ c;ực, ông chưa từng than vãn, chỉ mong các con nên người. Năm người con – Tâm, Tình, Nghĩa, Trí, Nhân – đều thông minh, học giỏi, lớn lên lần lượt rời làng, lập nghiệp nơi xa. Ai cũng thành đạt: người làm giám đốc, kẻ làm kỹ sư, người mở công ty, nhưng chẳng ai ngoảnh về thăm cha. Thời gian trôi qua, ông Ba gi;à y;ếu, sống cô đơn trong căn nhà lá xi;êu v;ẹo. Hàng xóm, những người cũng ngh;èo k;hó, thường xuyên mang cơm, giúp ông củi lửa, trò chuyện lúc ông ốm. Các con ông, dù giàu có, chỉ gửi tiền qua bưu điện, không một lần về thăm. Họ bận rộn với cuộc sống phồn hoa, quên m;ất người cha tảo tần. Một ngày, ông Ba h;;ấp h;;ối. Tin báo ra, năm người con trai vội vàng trở về, lần đầu tiên sau nhiều năm quây quần bên giường cha. Nhìn cha gầy gò, họ hối hận nhưng vẫn nghĩ ông chẳng có gì ngoài tình thương. Không ngờ, trước khi nhắm mắt, ông Ba gọi hàng xóm đến, giọng yếu ớt… – Đọc thêm dưới bình luận 👇

Người cha già sống đơn độc trong ngôi nhà lá siêu vẹo, 5 người con trai trưởng thành giàu có nhưng không đoái hoài và … Viết bởi Người cha già sống đơn độc trong ngôi nhà lá siêu vẹo, 5 người con trai trưởng thành giàu có nhưng không đoái hoài, tới khi sắp… Continue reading Người cha già sống đ;ơn đ;;ộc trong ngôi nhà lá s;iêu v;ẹo, 5 người con trai trưởng thành giàu có nhưng không đoái hoài, tới khi sắp nhắm mắt tất cả mới ngỡ ngàng phát hiện đống gia tài nhưng ông lại tuyên bố giao hết cho người này… Tại một ngôi làng nghèo, ông Ba, một người đàn ông g:óa vợ, một mình nuôi năm người con trai trong cảnh túng thiếu. Để các con được ăn học, ông làm đủ nghề: từ cuốc đất thuê, gánh nước mướn, đến nhặt ve chai. Dù kh;ổ c;ực, ông chưa từng than vãn, chỉ mong các con nên người. Năm người con – Tâm, Tình, Nghĩa, Trí, Nhân – đều thông minh, học giỏi, lớn lên lần lượt rời làng, lập nghiệp nơi xa. Ai cũng thành đạt: người làm giám đốc, kẻ làm kỹ sư, người mở công ty, nhưng chẳng ai ngoảnh về thăm cha. Thời gian trôi qua, ông Ba gi;à y;ếu, sống cô đơn trong căn nhà lá xi;êu v;ẹo. Hàng xóm, những người cũng ngh;èo k;hó, thường xuyên mang cơm, giúp ông củi lửa, trò chuyện lúc ông ốm. Các con ông, dù giàu có, chỉ gửi tiền qua bưu điện, không một lần về thăm. Họ bận rộn với cuộc sống phồn hoa, quên m;ất người cha tảo tần. Một ngày, ông Ba h;;ấp h;;ối. Tin báo ra, năm người con trai vội vàng trở về, lần đầu tiên sau nhiều năm quây quần bên giường cha. Nhìn cha gầy gò, họ hối hận nhưng vẫn nghĩ ông chẳng có gì ngoài tình thương. Không ngờ, trước khi nhắm mắt, ông Ba gọi hàng xóm đến, giọng yếu ớt… – Đọc thêm dưới bình luận 👇

K;HẨN: B;ão số 1 chuẩn bị đổ bộ vào nước ta, sức công p;há không thể tưởng tượng được

Áp thấp nhiệt đới trên Biển Đông có khả năng mạnh lên thành bão Sáng sớm nay (10/6), vùng áp thấp trên khu vực bắc Biển Đông đã mạnh lên thành áp thấp nhiệt đới. Đến 4 giờ ngày 12/6, áp thấp nhiệt đới có khả năng mạnh lên thành bão, di chuyển theo hướng… Continue reading K;HẨN: B;ão số 1 chuẩn bị đổ bộ vào nước ta, sức công p;há không thể tưởng tượng được

Thương hiệu gà rán được dân Việt ưa chuộng nhất lại thế này ư! quá khungkhiep

Thương hiệu gà rán được dân Việt ưa chuộng nhất lại thế này ư! quá khungkhiep hương hiệu Gà KFC đang vướng vào những bê bối nghiêm trọng trong thời gian gần đây, mới nhất là vụ phát hiện dòi lúc nhúc trong cánh gà. (ĐSPL) – Thương hiệu Gà rán KFC đang vướng vào những bê… Continue reading Thương hiệu gà rán được dân Việt ưa chuộng nhất lại thế này ư! quá khungkhiep

Gιữa Lễ Rước Xá Lợι LιпҺ TҺιȇпg, Sư Cȏ Đột NҺιȇп Quỳ Xuṓпg Đưa Lá TҺư Tṓ Cáo Gȃү CҺấп Độпg Giữa dòng người thành kính cúi đầu chiêm bái Xá Lợi Đức Phật tại chùa Tam Trúc, một sư cô với dáng vẻ run rẩy, áo nâu lam lấm lem, lặng lẽ tiến đến hàng rào an ninh. Không ai để ý cho đến khi bà kín đáo nhét một lá thư dính máu vào tay một viên cảnh sát trẻ, rồi lặng lẽ quay đi, hòa vào dòng người như chưa từng xuất hiện. Người đời thường tin rằng cửa Phật là chốn thanh tịnh, nơi nương tựa cuối cùng của những tâm hồn lạc lối. Vậy mà, trong ngày lễ rước Xá Lợi Phật, một bí mật kinh hoàng đã được hé lộ từ lá thư ấy. Sáng ngày 15 tháng 3 năm 2025, mặt trời vừa ló dạng, sương mù còn vấn vít trên mặt Hồ Tam Trúc phẳng lặng như gương. Tiếng chuông chùa ngân vang, hòa quyện cùng nhịp mõ đều đặn, tạo nên không gian linh thiêng. Hàng ngàn Phật tử từ khắp nơi đổ về, tay cầm nhang, tay lần tràng hạt, xếp hàng dài hướng về điện Tam Thế, nơi chuẩn bị tôn trí Xá Lợi Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, vừa được cung nghinh từ chùa Quán Sứ, Hà Nội, về Tam Trúc. Không khí trang nghiêm xen lẫn xúc động, mỗi ánh mắt, mỗi bước chân đều toát lên sự thành kính. Lực lượng cảnh sát được bố trí dày đặc quanh khu vực chính điện. Đại úy Nguyễn Văn Phong, thuộc phòng cảnh sát cơ động tỉnh Hà Nam, được phân công chốt chặn tại khu vực Tam Quan Nội, nơi đoàn cung nghinh Xá Lợi chuẩn bị đi qua. Lúc 9 giờ 45 phút sáng, khi Phong đang kiểm tra đội hình, một sư cô trung niên, đầu cạo nhẵn, dáng gầy gò, khuôn mặt xạm nắng, lặng lẽ xuất hiện. Ánh mắt bà không an nhiên như các tu sĩ khác, mà mang một nỗi tuyệt vọng, như thể vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Sư cô tiến lại gần, không chen lấn, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đặt vào tay Phong một phong bì màu vàng nhạt, niêm phong bằng sáp đỏ. Trên vỏ thư, ba chữ “Gửi Cảnh Sát” run rẩy viết bằng mực đen. Phong định hỏi, nhưng sư cô đã quay đi, biến mất vào dòng người. Anh mở thư ngay sau khi đoàn cung nghinh tiến vào điện Tam Thế. Bên trong là một tờ giấy A4 gấp tư, chữ viết nguệch ngoạc, loang lổ vết máu hoặc nước. Nội dung ngắn gọn:… Bạn đọc tiếp câu chuyện tại phần bình luận 👇👇

Gιữa Lễ Rước Xá Lợι LιпҺ TҺιȇпg, Sư Cȏ Đột NҺιȇп Quỳ Xuṓпg Đưa Lá TҺư Tṓ Cáo Gȃү CҺấп Độпg   Gιữa Lễ Rước Xá Lợι LιпҺ TҺιȇпg, Sư Cȏ Đột NҺιȇп Quỳ Xuṓпg Đưa Lá TҺư Tṓ Cáo Gȃү CҺấп ĐộпgGiữa dòng người thành kính cúi đầu chiêm bái Xá Lợi Đức Phật tại chùa… Continue reading Gιữa Lễ Rước Xá Lợι LιпҺ TҺιȇпg, Sư Cȏ Đột NҺιȇп Quỳ Xuṓпg Đưa Lá TҺư Tṓ Cáo Gȃү CҺấп Độпg Giữa dòng người thành kính cúi đầu chiêm bái Xá Lợi Đức Phật tại chùa Tam Trúc, một sư cô với dáng vẻ run rẩy, áo nâu lam lấm lem, lặng lẽ tiến đến hàng rào an ninh. Không ai để ý cho đến khi bà kín đáo nhét một lá thư dính máu vào tay một viên cảnh sát trẻ, rồi lặng lẽ quay đi, hòa vào dòng người như chưa từng xuất hiện. Người đời thường tin rằng cửa Phật là chốn thanh tịnh, nơi nương tựa cuối cùng của những tâm hồn lạc lối. Vậy mà, trong ngày lễ rước Xá Lợi Phật, một bí mật kinh hoàng đã được hé lộ từ lá thư ấy. Sáng ngày 15 tháng 3 năm 2025, mặt trời vừa ló dạng, sương mù còn vấn vít trên mặt Hồ Tam Trúc phẳng lặng như gương. Tiếng chuông chùa ngân vang, hòa quyện cùng nhịp mõ đều đặn, tạo nên không gian linh thiêng. Hàng ngàn Phật tử từ khắp nơi đổ về, tay cầm nhang, tay lần tràng hạt, xếp hàng dài hướng về điện Tam Thế, nơi chuẩn bị tôn trí Xá Lợi Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, vừa được cung nghinh từ chùa Quán Sứ, Hà Nội, về Tam Trúc. Không khí trang nghiêm xen lẫn xúc động, mỗi ánh mắt, mỗi bước chân đều toát lên sự thành kính. Lực lượng cảnh sát được bố trí dày đặc quanh khu vực chính điện. Đại úy Nguyễn Văn Phong, thuộc phòng cảnh sát cơ động tỉnh Hà Nam, được phân công chốt chặn tại khu vực Tam Quan Nội, nơi đoàn cung nghinh Xá Lợi chuẩn bị đi qua. Lúc 9 giờ 45 phút sáng, khi Phong đang kiểm tra đội hình, một sư cô trung niên, đầu cạo nhẵn, dáng gầy gò, khuôn mặt xạm nắng, lặng lẽ xuất hiện. Ánh mắt bà không an nhiên như các tu sĩ khác, mà mang một nỗi tuyệt vọng, như thể vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Sư cô tiến lại gần, không chen lấn, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đặt vào tay Phong một phong bì màu vàng nhạt, niêm phong bằng sáp đỏ. Trên vỏ thư, ba chữ “Gửi Cảnh Sát” run rẩy viết bằng mực đen. Phong định hỏi, nhưng sư cô đã quay đi, biến mất vào dòng người. Anh mở thư ngay sau khi đoàn cung nghinh tiến vào điện Tam Thế. Bên trong là một tờ giấy A4 gấp tư, chữ viết nguệch ngoạc, loang lổ vết máu hoặc nước. Nội dung ngắn gọn:… Bạn đọc tiếp câu chuyện tại phần bình luận 👇👇

Chia buồn với những ai đang dùng 4 loại ấm siêu tốc này: V:ứ:t ngay còn kịp, hàng ngàn người m:ắc Ung:thu rồi 😨👇👇

Chia buồn với những ai đang dùng 4 loại ấm siêu tốc này: V:ứ:t ngay còn kịp, hàng ngàn người m:ắc Ung:thu rồi < Hãy kiểm tra ngay xem bạn có “đen đủi” sở hữu một trong 4 loại ấm siêu tốc dưới đây hay không. Nếu có, tức là nước bạn uống vào một… Continue reading Chia buồn với những ai đang dùng 4 loại ấm siêu tốc này: V:ứ:t ngay còn kịp, hàng ngàn người m:ắc Ung:thu rồi 😨👇👇

Trong chuyến đi thi:ện nguy:ện, vị chủ tịch tình cờ gặp một ông lão khố:n kh:ó. Không ngờ, ông lão cất tiếng gọi anh bằng một cái tên x:a xă:m khiến anh bật khóc như trẻ nhỏ… Chiếc xe từ từ dừng lại bên con đường đất đỏ dẫn vào bản nhỏ. Mùi kh:ói bếp lẫn mùi ẩ:m m:ốc của núi rừng tràn qua khe cửa xe, khiến l:òng anh s:e l:ại. Dù đã từng đi qua biết bao nơi trong những chuyến thi:ện ng:uyện, lần này lại khiến anh b:ồi h:ồi một cách kỳ lạ. Chủ tịch Trịnh Minh Quân – người đàn ông bốn mươi lăm tuổi, thành đạt, l:ịch lã:m – bước xuống xe trong bộ sơ mi trắng đơn giản. Nhân viên trong đoàn cúi chào, anh chỉ gật đầu nhẹ, ánh mắt l:ặng l:ẽ quét qua xóm làng ng:hèo n:àn trước mặt. Có điều gì đó khiến anh cảm thấy quen thuộc, như một mảnh k:ý ứ:c x:a xưa đang gõ cửa. Anh đi bộ theo nhóm th:iện ng:uyện vào làng. Trẻ con chạy theo r:íu r:ít, người già chắp tay chào, vài thanh niên b:ẽn l:ẽn gật đầu. Những gói quà được phát, những lời cảm ơn được trao, nhưng ánh mắt Quân cứ ch:ốc ch:ốc lại dừng lại ở một túp lều r:ách n:át nơi cuối làng, tách biệt và lạ:nh lẽ:o. Người trong làng bảo: “Ở đó là ông lão m:ù tên Tám, sống một mình, ít giao tiếp, ai cho gì ăn nấy.” Quân bỗng ng:ẩn ng:ười, trái tim anh đ:ập lệ:ch một nhịp. Cái tên “Tám” ấy vang lên như một hồi chuông mờ xa. Không hiểu sao, anh lại quyết định một mình đến căn lều ấy sau buổi phát quà. Căn lều c:ũ k:ỹ trống ho:ác, chỉ có một người đàn ông gầ:y g:ò đang ngồi đan rổ. Nghe tiếng bước chân, ông ngẩng đầu, cặp mắt đ:ục n:gầu không hướng về ai cả. Giọng ông r:un ru:n: “Ai vậy? Cháu đến phát quà à?” Quân chưa kịp trả lời thì ông lão bỗng bật nói: “Quân… là mày đó hả? Trời đất… có phải là thằng Quân không?” Câu hỏi ấy như m:ũi d:ao xu:yên thẳng vào t:im anh. Anh đứng ch:ết tr:ân, toàn thân r:un lên, rồi bật khóc. “Ông… ông là ai… sao biết tên tôi?” – Anh nghẹn ngào, hai tay r:un rẩ:y. Ông lão vẫn không mở mắt, nhưng đôi m:ôi mấ:p m:áy như đang tìm kiếm ánh sáng từ trong k:ý ứ:c. “Tao là Tám… là người….👇

Trong chuyến đi thiện nguyện, vị chủ tịch tình cờ gặp một ông lão khốn khó. Không ngờ, ông lão cất tiếng gọi anh bằng một cái tên xa xăm khiến anh bật khóc như trẻ nhỏ… Chiếc xe từ từ dừng lại bên con đường đất đỏ dẫn vào bản nhỏ. Mùi khói bếp… Continue reading Trong chuyến đi thi:ện nguy:ện, vị chủ tịch tình cờ gặp một ông lão khố:n kh:ó. Không ngờ, ông lão cất tiếng gọi anh bằng một cái tên x:a xă:m khiến anh bật khóc như trẻ nhỏ… Chiếc xe từ từ dừng lại bên con đường đất đỏ dẫn vào bản nhỏ. Mùi kh:ói bếp lẫn mùi ẩ:m m:ốc của núi rừng tràn qua khe cửa xe, khiến l:òng anh s:e l:ại. Dù đã từng đi qua biết bao nơi trong những chuyến thi:ện ng:uyện, lần này lại khiến anh b:ồi h:ồi một cách kỳ lạ. Chủ tịch Trịnh Minh Quân – người đàn ông bốn mươi lăm tuổi, thành đạt, l:ịch lã:m – bước xuống xe trong bộ sơ mi trắng đơn giản. Nhân viên trong đoàn cúi chào, anh chỉ gật đầu nhẹ, ánh mắt l:ặng l:ẽ quét qua xóm làng ng:hèo n:àn trước mặt. Có điều gì đó khiến anh cảm thấy quen thuộc, như một mảnh k:ý ứ:c x:a xưa đang gõ cửa. Anh đi bộ theo nhóm th:iện ng:uyện vào làng. Trẻ con chạy theo r:íu r:ít, người già chắp tay chào, vài thanh niên b:ẽn l:ẽn gật đầu. Những gói quà được phát, những lời cảm ơn được trao, nhưng ánh mắt Quân cứ ch:ốc ch:ốc lại dừng lại ở một túp lều r:ách n:át nơi cuối làng, tách biệt và lạ:nh lẽ:o. Người trong làng bảo: “Ở đó là ông lão m:ù tên Tám, sống một mình, ít giao tiếp, ai cho gì ăn nấy.” Quân bỗng ng:ẩn ng:ười, trái tim anh đ:ập lệ:ch một nhịp. Cái tên “Tám” ấy vang lên như một hồi chuông mờ xa. Không hiểu sao, anh lại quyết định một mình đến căn lều ấy sau buổi phát quà. Căn lều c:ũ k:ỹ trống ho:ác, chỉ có một người đàn ông gầ:y g:ò đang ngồi đan rổ. Nghe tiếng bước chân, ông ngẩng đầu, cặp mắt đ:ục n:gầu không hướng về ai cả. Giọng ông r:un ru:n: “Ai vậy? Cháu đến phát quà à?” Quân chưa kịp trả lời thì ông lão bỗng bật nói: “Quân… là mày đó hả? Trời đất… có phải là thằng Quân không?” Câu hỏi ấy như m:ũi d:ao xu:yên thẳng vào t:im anh. Anh đứng ch:ết tr:ân, toàn thân r:un lên, rồi bật khóc. “Ông… ông là ai… sao biết tên tôi?” – Anh nghẹn ngào, hai tay r:un rẩ:y. Ông lão vẫn không mở mắt, nhưng đôi m:ôi mấ:p m:áy như đang tìm kiếm ánh sáng từ trong k:ý ứ:c. “Tao là Tám… là người….👇

Này thì táo đỏ! Kho hàng 4 tấn ở Hà Đông phải tiêu hủy toàn bộ 👇👇👇

Cận cảnh hơn 4 tấn táo đỏ khô nhập lậu trong kho hàng ở Hà Đông: Buộc tiêu huỷ toàn bộ! Kiểm tra một cơ sở kinh doanh trên địa bàn quận Hà Đông, lực lượng Quản lý thị trường phát hiện hơn 4 tấn táo đỏ khô nhập lậu. Ngày 9/6, Đội Quản lý… Continue reading Này thì táo đỏ! Kho hàng 4 tấn ở Hà Đông phải tiêu hủy toàn bộ 👇👇👇