Người phụ nữ bán trá đá đầu ngõ bị cả xóm ch-ê là chử;/a hoang, 1 mình nuôi con con gái đậu đại học y, nào ngờ đùng phát 1 ngày có người đàn ông lái 20 chiếc xe tải Suốt hơn 18 năm, bà Duyên sống lầm lũi trong con hẻm nhỏ, bán trà… Continue reading Người phụ nữ bán trá đá đầu ngõ bị cả xóm ch-ê là chử;/a hoang, 1 mình nuôi con con gái đậu đại học y, nào ngờ đùng phát 1 ngày có người đàn ông lái 20 chiếc xe tải chở sính lễ về làng hỏi cưới và tuyên bố sự thật chấn động suốt bao năm… Suốt hơn 18 năm, bà Duyên sống lầm lũi trong con hẻm nhỏ, bán trà đá ven đường. Mùa nắng cũng như mưa, người ta quen với hình ảnh người phụ nữ đầu đội nón rách, lặng lẽ gánh hàng ra đầu ngõ từ tinh mơ đến tận khuya. Nhưng điều khiến dân làng xì xào suốt bao năm không phải là gánh trà đá ấy… Mà là cái bụng b-ầu năm xưa bà mang về không chồng. Họ gọi bà bằng những cái tên thô tục. Họ cấm con mình lại gần cô bé con bà, bảo: — Đồ không cha, dính vào chỉ có rước nhục! Thế nhưng cô bé ấy – con gái bà – vẫn lớn lên ngoan ngoãn, học giỏi, đỗ đại học Y danh giá. Ngày biết tin con đậu trường lớn, bà Duyên chỉ ngồi khóc sau chõng trà, không dám nói gì với ai, sợ người ta lại bảo: “Chửa hoang thì giỏi giang mấy cũng là đồ thất đức.” Rồi một ngày, cả làng ná-o loạn. Hai mươi chiếc xe tải nối đuôi nhau rầm rập tiến vào con hẻm nhỏ, dẫn đầu là chiếc xe mui trần sáng choang, biển số ngoại tỉnh. Người dân ngơ ngác, kéo nhau ra xem. Từ chiếc xe đầu tiên bước xuống một người đàn ông chững chạc, vest chỉnh tề, phía sau là đoàn tùy tùng bê sính lễ: nào vàng, nào hộp quà, tráp cưới, phong bì… đếm không xuể. Ai nấy tròn mắt. Đám cưới nhà nào mà hoành tráng thế? Rồi ông ấy dõng dạc nói lớn, ngay giữa sân nhà bà Duyên – nơi xưa nay chỉ có bụi và tiếng xì xào chê cười: Toàn bộ đám đông chết lặng khi ông công bố bà Duyên chính là… 👇👇
Tháng: Tháng 6 2025
Chị gái Quang Linh Vlog chính thức lên đường
Chị gái Quang Linh Vlog chính thức lên đường Phạm Thị Nhật Lệ là một trong 6 cổ đông của Công ty Chị Em Rọt, đồng thời cô cũng thường xuất hiện trong các phiên livestream quảng cáo, bán hàng của Quang Linh Vlogs. Mới đây, Cơ quan Cảnh sát điều tra – Bộ Công… Continue reading Chị gái Quang Linh Vlog chính thức lên đường
CҺị tȏι từ tҺιȇп kιm tιểu tҺư trở tҺàпҺ Ьà ƌồпg пát kιếm tιḕп пuȏι coп пҺỏ, 15 пăm sɑu пҺà cҺồпg mớι xuất Һιệп và làm 1 vιệc kҺó cҺấρ пҺậп
CҺị tȏι từ tҺιȇп kιm tιểu tҺư trở tҺàпҺ Ьà ƌồпg пát kιếm tιḕп пuȏι coп пҺỏ, 15 пăm sɑu пҺà cҺồпg mớι xuất Һιệп và làm 1 vιệc kҺó cҺấρ пҺậп CҺị tȏι từ tҺιȇп kιm tιểu tҺư trở tҺàпҺ Ьà ƌồпg пát kιếm tιḕп пuȏι coп пҺỏ, 15 пăm sɑu пҺà cҺồпg mớι… Continue reading CҺị tȏι từ tҺιȇп kιm tιểu tҺư trở tҺàпҺ Ьà ƌồпg пát kιếm tιḕп пuȏι coп пҺỏ, 15 пăm sɑu пҺà cҺồпg mớι xuất Һιệп và làm 1 vιệc kҺó cҺấρ пҺậп
Dự đoán th:ảm h:ọa như Covid-19, tiết lộ mới về căn bệnh bí ẩn có mức tu? vong cao gấp 7 lần Covid
Dự đoán th:ảm h:ọa như Covid-19, tiết lộ mới về căn bệnh bí ẩn có mức tu? vong cao gấp 7 lần Covid Các quan chức y tế cho biết, một căn bệnh bí ẩn gây ra các triệu chứng giống cúm và hàng chục ca tử vong ở tây nam Congo có thể là… Continue reading Dự đoán th:ảm h:ọa như Covid-19, tiết lộ mới về căn bệnh bí ẩn có mức tu? vong cao gấp 7 lần Covid
Cặp vợ chồng đang chuẩn bị nhận con nuôi vì tuyệt vọng sau 10 năm hi;/ếm muộn thì bất ngờ nhận được tin mang th-ai sinh đôi tự nhiên… đến ngày sinh ra vừa nhìn mặt đứa bé chồng đã nổi giận đùng đùng vì thấy quá giống 1 người… Là quãng thời gian mà vợ chồng Minh và Thảo đã trải qua mọi khổ ải của những kẻ khao khát được làm cha mẹ. Họ đã thử tất cả: thuốc thang, châm cứu, thụ tinh nhân tạo, IVF… Từng hi vọng rồi từng lần hụt hẫng, niềm tin cứ vơi dần. Thảo từng ngồi thẫn thờ nhìn bức ảnh siêu âm giả trên mạng mà nước mắt lã chã, còn Minh dạo gần đây cũng đã lặng lẽ điền đơn xin con nuôi ở trung tâm bảo trợ, chỉ mong có tiếng trẻ thơ cho căn nhà bớt lạnh. Rồi phép màu đến. Một chiều cuối năm, khi Thảo chỉ định đi khám bao tử vì đau âm ỉ nhiều ngày, bác sĩ hỏi: – “Chị thử que chưa?” – “Thử gì ạ?” – “Thử tha-i.” Kết quả là hai vạch đỏ chói. Siêu âm cho thấy song thai. Minh đứng không vững khi nghe tin. Anh ôm lấy vợ, cười ra nước mắt, tưởng như một chuỗi đau khổ đã được trả công. Thảo được chăm sóc kỹ như vàng. Minh còn tự tay xây lại phòng riêng, vẽ tường hình đám mây, mua từng món nhỏ cho cặp sinh đôi chưa lọt lòng. Ngày sinh đến. Bệnh viện vang tiếng khóc chào đời của hai bé trai bụ bẫm. Ai cũng rưng rưng. Minh ôm con vào lòng, ánh mắt rạng rỡ… cho đến khi anh nhìn kỹ gương mặt đứa con trai lớn. Sét đánh ngang tai. Đứa bé có cái nốt ruồi đậm ngay khóe miệng – hệt một người. Sống mũi cao, đôi mắt sâu và cái lúm đồng tiền lệch bên trái, trời ơi nó giống hệt… Minh buông đứa bé xuống, mặt lạnh tanh. Anh bước ra khỏi phòng sinh mà không nói nửa lời. Ba ngày sau, Minh lạnh lùng tuyên bố với vợ… 👇👇
Cặp vợ chồng đang chuẩn bị nhận con nuôi vì tuyệt vọng sau 10 năm hi-/ếm muộn thì bất ngờ nhận được tin mang thai sinh đôi tự nhiên 10 năm.Là quãng thời gian mà vợ chồng Minh và Thảo đã trải qua mọi khổ ải của những kẻ khao khát được làm cha mẹ. Họ đã… Continue reading Cặp vợ chồng đang chuẩn bị nhận con nuôi vì tuyệt vọng sau 10 năm hi;/ếm muộn thì bất ngờ nhận được tin mang th-ai sinh đôi tự nhiên… đến ngày sinh ra vừa nhìn mặt đứa bé chồng đã nổi giận đùng đùng vì thấy quá giống 1 người… Là quãng thời gian mà vợ chồng Minh và Thảo đã trải qua mọi khổ ải của những kẻ khao khát được làm cha mẹ. Họ đã thử tất cả: thuốc thang, châm cứu, thụ tinh nhân tạo, IVF… Từng hi vọng rồi từng lần hụt hẫng, niềm tin cứ vơi dần. Thảo từng ngồi thẫn thờ nhìn bức ảnh siêu âm giả trên mạng mà nước mắt lã chã, còn Minh dạo gần đây cũng đã lặng lẽ điền đơn xin con nuôi ở trung tâm bảo trợ, chỉ mong có tiếng trẻ thơ cho căn nhà bớt lạnh. Rồi phép màu đến. Một chiều cuối năm, khi Thảo chỉ định đi khám bao tử vì đau âm ỉ nhiều ngày, bác sĩ hỏi: – “Chị thử que chưa?” – “Thử gì ạ?” – “Thử tha-i.” Kết quả là hai vạch đỏ chói. Siêu âm cho thấy song thai. Minh đứng không vững khi nghe tin. Anh ôm lấy vợ, cười ra nước mắt, tưởng như một chuỗi đau khổ đã được trả công. Thảo được chăm sóc kỹ như vàng. Minh còn tự tay xây lại phòng riêng, vẽ tường hình đám mây, mua từng món nhỏ cho cặp sinh đôi chưa lọt lòng. Ngày sinh đến. Bệnh viện vang tiếng khóc chào đời của hai bé trai bụ bẫm. Ai cũng rưng rưng. Minh ôm con vào lòng, ánh mắt rạng rỡ… cho đến khi anh nhìn kỹ gương mặt đứa con trai lớn. Sét đánh ngang tai. Đứa bé có cái nốt ruồi đậm ngay khóe miệng – hệt một người. Sống mũi cao, đôi mắt sâu và cái lúm đồng tiền lệch bên trái, trời ơi nó giống hệt… Minh buông đứa bé xuống, mặt lạnh tanh. Anh bước ra khỏi phòng sinh mà không nói nửa lời. Ba ngày sau, Minh lạnh lùng tuyên bố với vợ… 👇👇
Con trai tôi bỏ cả tiểu thư Hà Thành để cưới cô gái nuôi bò trên Điện Biên, đến ngày dạm ngõ tôi chỉ mang đúng 1 triệu lễ đen, nào ngờ bước chân đến cổng nhà gái tôi ch-ết lặng vì trước mặt không phải căn nhà lụp xụp mà là… Tôi từng phản đối g;ay gắ;t khi con trai – giám đốc trẻ tuổi, đẹp trai, có bằng thạc sĩ nước ngoài – bỏ tiểu thư Hà Thành nhà mặt phố, bố mẹ quyền lực để cưới… một cô gái chăn bò ở tận Điện Biên. Nó cãi: “Mẹ chỉ nhìn bề ngoài, con nhìn thấy cả tương lai ở cô ấy!” Tôi tức. Tôi thử thách thẳng: “Muốn lấy thì tự đi dạm ngõ, mẹ chỉ mang đúng 1 triệu lễ đen, xem người ta có khinh không!” Con tôi gật đầu ngay. Tôi càng bực. Càng muốn cho nhà gái “sáng mắt” vì dám “đào tạo con dâu tương lai” kiểu bùn đất trâu bò. Ngày dạm ngõ Tôi đi từ Hà Nội lên Điện Biên, bụng đầy mỉa mai. Hình dung sẵn cảnh: căn nhà lợp fibro xi măng, mấy con gà bới trước sân, mẹ cô gái răng nhuộm đen móm mém… Nhưng đời không đơn giản vậy. 😱 Bước đến cổng – tôi CHẾT LẶNG! Trước mặt tôi là… 👇👇
Con trai tôi bỏ cả tiểu thư Hà Thành để cưới cô gái nuôi bò trên Điện Biên, đến ngày dạm ngõ tôi chỉ mang đúng 1 triệu lễ đen Tôi từng phản đối gay gắt khi con trai – giám đốc trẻ tuổi, đẹp trai, có bằng thạc sĩ nước ngoài – bỏ tiểu thư… Continue reading Con trai tôi bỏ cả tiểu thư Hà Thành để cưới cô gái nuôi bò trên Điện Biên, đến ngày dạm ngõ tôi chỉ mang đúng 1 triệu lễ đen, nào ngờ bước chân đến cổng nhà gái tôi ch-ết lặng vì trước mặt không phải căn nhà lụp xụp mà là… Tôi từng phản đối g;ay gắ;t khi con trai – giám đốc trẻ tuổi, đẹp trai, có bằng thạc sĩ nước ngoài – bỏ tiểu thư Hà Thành nhà mặt phố, bố mẹ quyền lực để cưới… một cô gái chăn bò ở tận Điện Biên. Nó cãi: “Mẹ chỉ nhìn bề ngoài, con nhìn thấy cả tương lai ở cô ấy!” Tôi tức. Tôi thử thách thẳng: “Muốn lấy thì tự đi dạm ngõ, mẹ chỉ mang đúng 1 triệu lễ đen, xem người ta có khinh không!” Con tôi gật đầu ngay. Tôi càng bực. Càng muốn cho nhà gái “sáng mắt” vì dám “đào tạo con dâu tương lai” kiểu bùn đất trâu bò. Ngày dạm ngõ Tôi đi từ Hà Nội lên Điện Biên, bụng đầy mỉa mai. Hình dung sẵn cảnh: căn nhà lợp fibro xi măng, mấy con gà bới trước sân, mẹ cô gái răng nhuộm đen móm mém… Nhưng đời không đơn giản vậy. 😱 Bước đến cổng – tôi CHẾT LẶNG! Trước mặt tôi là… 👇👇
Con gái nằng nặc đòi lấy trai bản tận Sơn La, tôi đành lòng chấp nhận vì đã có bầ-u, ngày lên nhà trai chơi nhà tôi khóc hết nước mắt nghĩ “m-ấ;t con” cho đến khi bước chân vào nhà trai, trong sân là 50 con lợn rừng và s-ốc nhất chính là… Con gái tôi – tiểu thư Hà thành, học đại học quốc tế, quen biết rộng, bạn trai cũ thì toàn con nhà có điều kiện. Ấy thế mà sau chuyến đi thiện nguyện về vùng cao, nó về tuyên bố xanh rờn: “Con yêu anh ấy, con đang mang thai, và con sẽ cưới!” Tôi suýt ngấ-t. “Trai bản” – là những gì tôi nghĩ: nghèo, lạc hậu, không cùng đẳng cấp. Tôi cấm cản, gào khóc, thậm chí dọa từ mặt. Nhưng con tôi quyết liệt không lui bước. “Con không cần nhà cao cửa rộng. Anh ấy tử tế, thương con thật lòng.” Cuối cùng, vì cái thai đã 3 tháng, tôi gạt nước mắt đồng ý. Nhưng trong lòng ngổn ngang: “Coi như… mất con.” Ngày lên nhà trai. Tôi mặc áo dài đỏ mà tim như thắt lại. Tưởng tượng cảnh phải lên một căn nhà sàn lụp xụp, ăn mèn mén uống rượu ngô, tôi tủi nhục đến mức… khóc ròng trên xe. Xe vừa dừng lại trước cổng nhà trai ở Sơn La, tôi đang lau nước mắt thì… Choáng! Trong sân, hơn 50 con lợn rừng chạy tung tăng quanh một khu trại rộng như trang trại sinh thái. Cả họ nhà tôi đứng hình. Tôi thốt lên: “Ơ… đây là nhà… ai?” Một người đàn ông trong bộ đồ dân tộc lịch lãm tiến ra bắt tay tôi tuyên bố về số tài sản của nhà trai đang có Tôi c;/hết lặng. Nhưng đó chưa phải cú s-ốc cuối cùng. Khi bước vào nhà chính, tôi ú ớ không nói lên lời khi nhìn thấy… 👇👇
Con gái nằng nặc đòi lấy trai bản tận Sơn La, tôi đành lòng chấp nhận vì đã có bầ-u, ngày ăn hỏi tôi khóc hết nước mắt nghĩ “m-ấ;t con” Con gái tôi – tiểu thư Hà thành, học đại học quốc tế, quen biết rộng, bạn trai cũ thì toàn con nhà có… Continue reading Con gái nằng nặc đòi lấy trai bản tận Sơn La, tôi đành lòng chấp nhận vì đã có bầ-u, ngày lên nhà trai chơi nhà tôi khóc hết nước mắt nghĩ “m-ấ;t con” cho đến khi bước chân vào nhà trai, trong sân là 50 con lợn rừng và s-ốc nhất chính là… Con gái tôi – tiểu thư Hà thành, học đại học quốc tế, quen biết rộng, bạn trai cũ thì toàn con nhà có điều kiện. Ấy thế mà sau chuyến đi thiện nguyện về vùng cao, nó về tuyên bố xanh rờn: “Con yêu anh ấy, con đang mang thai, và con sẽ cưới!” Tôi suýt ngấ-t. “Trai bản” – là những gì tôi nghĩ: nghèo, lạc hậu, không cùng đẳng cấp. Tôi cấm cản, gào khóc, thậm chí dọa từ mặt. Nhưng con tôi quyết liệt không lui bước. “Con không cần nhà cao cửa rộng. Anh ấy tử tế, thương con thật lòng.” Cuối cùng, vì cái thai đã 3 tháng, tôi gạt nước mắt đồng ý. Nhưng trong lòng ngổn ngang: “Coi như… mất con.” Ngày lên nhà trai. Tôi mặc áo dài đỏ mà tim như thắt lại. Tưởng tượng cảnh phải lên một căn nhà sàn lụp xụp, ăn mèn mén uống rượu ngô, tôi tủi nhục đến mức… khóc ròng trên xe. Xe vừa dừng lại trước cổng nhà trai ở Sơn La, tôi đang lau nước mắt thì… Choáng! Trong sân, hơn 50 con lợn rừng chạy tung tăng quanh một khu trại rộng như trang trại sinh thái. Cả họ nhà tôi đứng hình. Tôi thốt lên: “Ơ… đây là nhà… ai?” Một người đàn ông trong bộ đồ dân tộc lịch lãm tiến ra bắt tay tôi tuyên bố về số tài sản của nhà trai đang có Tôi c;/hết lặng. Nhưng đó chưa phải cú s-ốc cuối cùng. Khi bước vào nhà chính, tôi ú ớ không nói lên lời khi nhìn thấy… 👇👇
Là gái Miền Tây nên khi cả họ biết tôi chuẩn bị lấy chồng ngoài Bắc thì phản đối k-ịch liệ;/t vì gia trưởng lại còn tiết kiệm, tôi luôn để ngoài tai cho đến ngày về nhà anh ở Thái Bình, cả nhà gái c;h-ết lặng trước sân khi nhìn thấy 10 mâm cơm đãi khách chỉ toàn là… Tôi là gái Miền Tây – xởi lởi, dễ thương, sống tình cảm. Ngày tôi công khai yêu anh – một người con trai gốc Thái Bình – cả họ nhà tôi phản đối kịc;/h l/iệt. “Gái Miền Tây lấy trai ngoài Bắc là khổ cả đời!” “Gia trưởng, hà tiện, lắm lễ nghi – nó coi mày như os-in cho mẹ nó ấy chứ!” Tôi đ-au lòng lắm, nhưng vẫn cắn răng vượt qua mọi lời dèm pha. Anh là người đàng hoàng, chân thành, sống trách nhiệm. Tôi tin vào con người anh, chứ không tin vào định kiến vùng miền. Ngày về quê anh ra mắt… Tôi dẫn theo mẹ và mấy dì đi cùng. Chuyến xe dừng trước cổng nhà anh. Sân nhà đã dựng rạp, bàn ghế bày sẵn 10 mâm cỗ. Tôi còn ngại ngùng nói: “Anh làm gì long trọng dữ vậy? Đâu cần thiết mâm cao cỗ đầy đâu…” Nhưng vừa bước vào sân, mẹ tôi đứng khựng lại, dì Hai lắp bắp, cả họ ch;/ết lặng… Trên mâm, không thấy thịt gà, không tôm càng, không chả giò hay xôi chè… mà cả 10 mâm cơm, chỉ toàn là… 👇👇
Là gái Miền Tây nên khi cả họ biết tôi chuẩn bị lấy chồng ngoài Bắc thì phản đối k-ịch liệ;/t vì gia trưởng lại còn tiết kiệm, Tôi là gái Miền Tây – xởi lởi, dễ thương, sống tình cảm. Ngày tôi công khai yêu anh – một người con trai gốc Thái Bình… Continue reading Là gái Miền Tây nên khi cả họ biết tôi chuẩn bị lấy chồng ngoài Bắc thì phản đối k-ịch liệ;/t vì gia trưởng lại còn tiết kiệm, tôi luôn để ngoài tai cho đến ngày về nhà anh ở Thái Bình, cả nhà gái c;h-ết lặng trước sân khi nhìn thấy 10 mâm cơm đãi khách chỉ toàn là… Tôi là gái Miền Tây – xởi lởi, dễ thương, sống tình cảm. Ngày tôi công khai yêu anh – một người con trai gốc Thái Bình – cả họ nhà tôi phản đối kịc;/h l/iệt. “Gái Miền Tây lấy trai ngoài Bắc là khổ cả đời!” “Gia trưởng, hà tiện, lắm lễ nghi – nó coi mày như os-in cho mẹ nó ấy chứ!” Tôi đ-au lòng lắm, nhưng vẫn cắn răng vượt qua mọi lời dèm pha. Anh là người đàng hoàng, chân thành, sống trách nhiệm. Tôi tin vào con người anh, chứ không tin vào định kiến vùng miền. Ngày về quê anh ra mắt… Tôi dẫn theo mẹ và mấy dì đi cùng. Chuyến xe dừng trước cổng nhà anh. Sân nhà đã dựng rạp, bàn ghế bày sẵn 10 mâm cỗ. Tôi còn ngại ngùng nói: “Anh làm gì long trọng dữ vậy? Đâu cần thiết mâm cao cỗ đầy đâu…” Nhưng vừa bước vào sân, mẹ tôi đứng khựng lại, dì Hai lắp bắp, cả họ ch;/ết lặng… Trên mâm, không thấy thịt gà, không tôm càng, không chả giò hay xôi chè… mà cả 10 mâm cơm, chỉ toàn là… 👇👇
Ngày ra mắt nhà gái ở Thanh Hóa, mẹ cô ấy nói thẳng xa xả vào mặt tôi: “Con gái tôi mà lấy trai quê như anh thì chỉ có thiệt thân”, trong khi nhà bà cũng chỉ làm nem chua, đến hôm ăn hỏi sính lễ tôi mang đến khiến bà vừa nhìn đã run rẩy gật đầu lia lịa nhưng hôm nay tôi đến đây không phải để hỏi cưới con gái bà mà là để… Tôi là trai quê Nghệ An, gia đình chỉ làm nông, bố mẹ quanh năm chân lấm tay bùn, nhưng từ nhỏ tôi đã quyết tâm thoát nghèo bằng cách học hành và lập nghiệp sớm. Ra trường, tôi tự mở công ty chuyên xuất khẩu thực phẩm sạch, ăn nên làm ra, nhưng ít ai biết vì tôi sống khá kín tiếng, không thích khoe khoang. Tôi yêu một cô gái ở Thanh Hóa – xinh xắn, ngoan ngoãn, nhưng mẹ cô ấy… thì ngược lại hoàn toàn. Ngày đầu tiên ra mắt nhà gái, tôi mặc sơ mi trắng, đi xe bình dân, lễ phép cúi đầu chào. Vừa ngồi xuống, mẹ cô ấy đã lạnh lùng nhìn từ đầu đến chân rồi phán như dội gáo nước lạnh: “Con gái tôi mà lấy trai quê như anh, sau này chỉ có thiệt thân. Nhà tôi làm nem chua, không thiếu gì người giàu muốn hỏi cưới nó.” Cô ấy đ-ỏ mặt vì x;/ấu h-ổ, tôi chỉ mỉm cười nhã nhặn: “Cháu hiểu. Nhưng cháu đến đây bằng cả tấm lòng.” Tôi im lặng suốt buổi, nhưng trong lòng đã có quyết định. Hai tháng sau, tôi chủ động bàn với gia đình làm lễ ăn hỏi theo đúng phong tục. Mẹ cô ấy vẫn nửa tin nửa ngờ, còn mỉa mai: “Nhà nó chắc mang cái mâm cau đến rồi xin ở rể quá.” Nhưng sáng hôm đó… 7 chiếc xe bán tải mang logo công ty tôi lần lượt đỗ trước cổng nhà gái Vừa nhìn thấy dàn xe và đội lễ rồng rắn kéo vào, mẹ cô ấy sững người, lắp bắp không thốt nổi câu nào. Tôi tiến lại gần, vẫn lễ phép cúi đầu: “Thưa bác, hôm nay cháu mang sính lễ đến… nhưng không phải để hỏi cưới con gái bác.” Cả nhà gái như chết đứng. Cô ấy bật khóc. Mẹ cô ấy lắp bắp hỏi lại: “Cậu… nói sao cơ?” Tôi nhìn thẳng vào mắt bà lạnh lùng tuyên bố… 👇👇
Ngày ra mắt nhà gái ở Thanh Hóa, mẹ cô ấy nói thẳng xa xả vào mặt tôi: “Con gái tôi mà lấy trai quê như anh thì chỉ có thiệt thân” Tôi là trai quê Nghệ An, gia đình chỉ làm nông, bố mẹ quanh năm chân lấm tay bùn, nhưng từ nhỏ tôi… Continue reading Ngày ra mắt nhà gái ở Thanh Hóa, mẹ cô ấy nói thẳng xa xả vào mặt tôi: “Con gái tôi mà lấy trai quê như anh thì chỉ có thiệt thân”, trong khi nhà bà cũng chỉ làm nem chua, đến hôm ăn hỏi sính lễ tôi mang đến khiến bà vừa nhìn đã run rẩy gật đầu lia lịa nhưng hôm nay tôi đến đây không phải để hỏi cưới con gái bà mà là để… Tôi là trai quê Nghệ An, gia đình chỉ làm nông, bố mẹ quanh năm chân lấm tay bùn, nhưng từ nhỏ tôi đã quyết tâm thoát nghèo bằng cách học hành và lập nghiệp sớm. Ra trường, tôi tự mở công ty chuyên xuất khẩu thực phẩm sạch, ăn nên làm ra, nhưng ít ai biết vì tôi sống khá kín tiếng, không thích khoe khoang. Tôi yêu một cô gái ở Thanh Hóa – xinh xắn, ngoan ngoãn, nhưng mẹ cô ấy… thì ngược lại hoàn toàn. Ngày đầu tiên ra mắt nhà gái, tôi mặc sơ mi trắng, đi xe bình dân, lễ phép cúi đầu chào. Vừa ngồi xuống, mẹ cô ấy đã lạnh lùng nhìn từ đầu đến chân rồi phán như dội gáo nước lạnh: “Con gái tôi mà lấy trai quê như anh, sau này chỉ có thiệt thân. Nhà tôi làm nem chua, không thiếu gì người giàu muốn hỏi cưới nó.” Cô ấy đ-ỏ mặt vì x;/ấu h-ổ, tôi chỉ mỉm cười nhã nhặn: “Cháu hiểu. Nhưng cháu đến đây bằng cả tấm lòng.” Tôi im lặng suốt buổi, nhưng trong lòng đã có quyết định. Hai tháng sau, tôi chủ động bàn với gia đình làm lễ ăn hỏi theo đúng phong tục. Mẹ cô ấy vẫn nửa tin nửa ngờ, còn mỉa mai: “Nhà nó chắc mang cái mâm cau đến rồi xin ở rể quá.” Nhưng sáng hôm đó… 7 chiếc xe bán tải mang logo công ty tôi lần lượt đỗ trước cổng nhà gái Vừa nhìn thấy dàn xe và đội lễ rồng rắn kéo vào, mẹ cô ấy sững người, lắp bắp không thốt nổi câu nào. Tôi tiến lại gần, vẫn lễ phép cúi đầu: “Thưa bác, hôm nay cháu mang sính lễ đến… nhưng không phải để hỏi cưới con gái bác.” Cả nhà gái như chết đứng. Cô ấy bật khóc. Mẹ cô ấy lắp bắp hỏi lại: “Cậu… nói sao cơ?” Tôi nhìn thẳng vào mắt bà lạnh lùng tuyên bố… 👇👇
Bố vợ tương lai nhìn tôi từ đầu đến chân rồi nói: “Thằng này mà cưới con tao, tao đi r-ú;/c v-á-y cả làng”, đến ngày cưới, chú rể đánh 10 xe container đến khiến nhà gái lác mắt, anh nói thẳng 1 câu khiến bố vợ bẽ bàng cúi đầu… Tôi và cô ấy quen nhau ở một hội thảo khởi nghiệp. Tôi là chàng kỹ sư tỉnh lẻ, ăn nói thật thà, tiền không dư nổi 10 triệu. Cô là tiểu thư Sài Gòn, bố làm chủ chuỗi showroom xe sang – ăn mặc phải hiệu, nói chuyện phải đẳng cấp. Yêu nhau gần 2 năm, tôi vẫn chưa một lần được gặp bố cô. Mỗi lần nhắc đến chuyện cưới, cô lại rơm rớm bảo: “Bố em mà thấy anh, chắc mắng em không ra gì…” Rồi cũng đến ngày tôi chính thức đến nhà ra mắt. Bố cô vừa thấy tôi từ ngoài cổng, liếc cái áo sơ mi cũ, đôi giày sờn, liền buông một câu trước mặt cả họ hàng: “Thằng này mà cưới con tao, tao đi r-úc váy cả làng.” Không khí trong phòng lạnh đến nghẹt thở. Cô nắm tay tôi dưới gầm bàn run run, còn tôi thì chỉ khẽ cười. Tôi không phản ứng. Chỉ lặng lẽ đứng dậy, cúi chào rồi xin phép ra về. Ba tháng sau, lễ cưới diễn ra. Nhà gái tổ chức tiệc lớn ở một resort 5 sao nổi tiếng. Ai cũng chờ xem nhà trai có gì để “ngửa mặt” với bên ngoại giàu nứt đố đổ vách này. 9h sáng. 10 chiếc container đồng loạt tiến vào cổng resort. Mọi người nhốn nháo. Tài xế từng xe lần lượt mở thùng container. Chiếc thứ nhất: 100 thùng rượu ngoại loại đắt đỏ. Chiếc thứ hai: 200 bộ vest cưới sang trọng tặng họ hàng. Chiếc thứ ba: 50 cây vàng làm sính lễ. Còn lại là quà tặng cho nhà gái, khách mời, và một chiếc container chỉ chứa đúng 1 món duy nhất: một váy cưới trắng tinh – và một tờ giấy A4 in câu nói hôm nào. Tôi bước xuống xe cuối, chỉnh lại cà vạt, đi thẳng đến chỗ bố vợ, chậm rãi nói đúng 1 câu khiến bố vợ đỏ mặt, không dám ngẩng lên… 👇👇
Bố vợ tương lai nhìn tôi từ đầu đến chân rồi nói: “Thằng này mà cưới con tao, tao đi r-ú;/c v-á-y cả làng” Tôi và cô ấy quen nhau ở một hội thảo khởi nghiệp.Tôi là chàng kỹ sư tỉnh lẻ, ăn nói thật thà, tiền không dư nổi 10 triệu.Cô là tiểu thư… Continue reading Bố vợ tương lai nhìn tôi từ đầu đến chân rồi nói: “Thằng này mà cưới con tao, tao đi r-ú;/c v-á-y cả làng”, đến ngày cưới, chú rể đánh 10 xe container đến khiến nhà gái lác mắt, anh nói thẳng 1 câu khiến bố vợ bẽ bàng cúi đầu… Tôi và cô ấy quen nhau ở một hội thảo khởi nghiệp. Tôi là chàng kỹ sư tỉnh lẻ, ăn nói thật thà, tiền không dư nổi 10 triệu. Cô là tiểu thư Sài Gòn, bố làm chủ chuỗi showroom xe sang – ăn mặc phải hiệu, nói chuyện phải đẳng cấp. Yêu nhau gần 2 năm, tôi vẫn chưa một lần được gặp bố cô. Mỗi lần nhắc đến chuyện cưới, cô lại rơm rớm bảo: “Bố em mà thấy anh, chắc mắng em không ra gì…” Rồi cũng đến ngày tôi chính thức đến nhà ra mắt. Bố cô vừa thấy tôi từ ngoài cổng, liếc cái áo sơ mi cũ, đôi giày sờn, liền buông một câu trước mặt cả họ hàng: “Thằng này mà cưới con tao, tao đi r-úc váy cả làng.” Không khí trong phòng lạnh đến nghẹt thở. Cô nắm tay tôi dưới gầm bàn run run, còn tôi thì chỉ khẽ cười. Tôi không phản ứng. Chỉ lặng lẽ đứng dậy, cúi chào rồi xin phép ra về. Ba tháng sau, lễ cưới diễn ra. Nhà gái tổ chức tiệc lớn ở một resort 5 sao nổi tiếng. Ai cũng chờ xem nhà trai có gì để “ngửa mặt” với bên ngoại giàu nứt đố đổ vách này. 9h sáng. 10 chiếc container đồng loạt tiến vào cổng resort. Mọi người nhốn nháo. Tài xế từng xe lần lượt mở thùng container. Chiếc thứ nhất: 100 thùng rượu ngoại loại đắt đỏ. Chiếc thứ hai: 200 bộ vest cưới sang trọng tặng họ hàng. Chiếc thứ ba: 50 cây vàng làm sính lễ. Còn lại là quà tặng cho nhà gái, khách mời, và một chiếc container chỉ chứa đúng 1 món duy nhất: một váy cưới trắng tinh – và một tờ giấy A4 in câu nói hôm nào. Tôi bước xuống xe cuối, chỉnh lại cà vạt, đi thẳng đến chỗ bố vợ, chậm rãi nói đúng 1 câu khiến bố vợ đỏ mặt, không dám ngẩng lên… 👇👇