Cha mẹ mất đi, 3 loại người thân này còn tệ hơn cả người ngoài, đừng dây dưa

Cha mẹ mất đi, 3 loại người thân này còn tệ hơn cả người ngoài, đừng dây dưa Khi cha mẹ mất đi, nhiều người mới nhận ra bộ mặt thật của một số người thân. Có những loại người còn tệ hơn cả người ngoài, nếu không tỉnh táo, bạn có thể bị lợi… Continue reading Cha mẹ mất đi, 3 loại người thân này còn tệ hơn cả người ngoài, đừng dây dưa

KҺoa Һọc tìm ra lý do có пҺữпg пgườι Һáɫ Һaү, пgườι Һáɫ dở

KҺoa Һọc tìm ra lý do có пҺữпg пgườι Һáɫ Һaү, пgườι Һáɫ dở Đι hát karaoke, bạn có bao giờ tự hỏι vì sao có ոhữոg ոgườι hát hay ᴛhần sầu, cũոg có ոhữոg ոgườι hát “ghê ơι là ghê” chưa? Tạι sao một sṓ ոgườι hát hay, ոhưոg ոhữոg ոgườι khác ᴛhì khȏng?… Continue reading KҺoa Һọc tìm ra lý do có пҺữпg пgườι Һáɫ Һaү, пgườι Һáɫ dở

Chủ quán bún riêu bị tố bán 400k/bát buồn bã, hàng xóm động viên: “Lần sau rút kinh nghiệm, “quả đùa” này giá quá đắt!

Chủ quán bún riêu bị tố bán 400k/bát buồn bã, hàng xóm động viên: “Lần sau rút kinh nghiệm, “quả đùa” này giá quá đắt!” Chủ quán bún riêu bị tố bán 400k/bát buồn bã, hàng xóm động viên: “Lần sau rút kinh nghiệm, “quả đùa” này giá quá đắt!” Bắt gặp anh Lê Hải… Continue reading Chủ quán bún riêu bị tố bán 400k/bát buồn bã, hàng xóm động viên: “Lần sau rút kinh nghiệm, “quả đùa” này giá quá đắt!

Hy hữu: N;;/ạn nhân sống sót 1 cách thần kỳ trong vụ c//hìm tàu, 30 giờ lênh đênh trên biển phải vớt cá c;;/hết để ăn 😱👇

Hy hữu: N;;/ạn nhân sống sót 1 cách thần kỳ trong vụ c//hìm tàu, 30 giờ lênh đênh trên biển phải vớt cá c;;/hết để ăn Chiều 20/3, ngư dân Trần Văn Hữu (30 tuổi, trú xã Văn Hải, huyện Quỳnh Lưu, Nghệ An) vẫn đang được điều trị tại Bệnh viện đa khoa Quang… Continue reading Hy hữu: N;;/ạn nhân sống sót 1 cách thần kỳ trong vụ c//hìm tàu, 30 giờ lênh đênh trên biển phải vớt cá c;;/hết để ăn 😱👇

Tìm thấy 2 th;i th;;e trên vịnh Hạ Long, cả nước đã chờ anh 3 ngày nay rồi 👇👇😥

Tìm thấy 2 th;i th;;ể trên vịnh Hạ Long Lúc 14 giờ ngày 22-7, phóng viên Báo QĐND nhận được thông tin, lực lượng chức năng của tỉnh Quảng Ninh tìm thấy 2 thi thể trên vịnh Hạ Long. Qua xác minh, có 1 thi thể nạn nhân là Hoàng Việt Hùng (quê Thường Tín, Hà… Continue reading Tìm thấy 2 th;i th;;e trên vịnh Hạ Long, cả nước đã chờ anh 3 ngày nay rồi 👇👇😥

Chính thức: Toàn bộ xe buýt ở Thủ đô Hà Nội sẽ chuyển sang chạy điện, lãi nhất VinFast rồi, bán hàng mệt nghỉ👇

Chính thức: Toàn bộ xe buýt ở Thủ đô Hà Nội sẽ chuyển sang chạy điện Hà Nội đặt mục tiêu hoàn thành công tác chuyển đổi 100% xe buýt sử dụng nhiên liệu xăng, dầu diezel sang xe buýt sử dụng điện, năng lượng xanh chậm nhất vào năm 2030. UBND thành phố Hà… Continue reading Chính thức: Toàn bộ xe buýt ở Thủ đô Hà Nội sẽ chuyển sang chạy điện, lãi nhất VinFast rồi, bán hàng mệt nghỉ👇

Ấm lòng giữa b;i kị;ch: Một trường đại học ra quyết định khó tin với nam sinh 18t mất 4 người thân trong vụ l/ật tàu Vịnh Xanh 58 👇

Đại học Hạ Long muốn đỡ đầu nam sinh mất 4 người thân trong vụ lật tàu Trường Đại học Hạ Long mong muốn đỡ đầu em Nguyễn Hữu Phước có 4 người thân thiệt mạng trong thảm kịch lật tàu du lịch trên Vịnh Hạ Long. Em Nguyễn Hữu Phước (18 tuổi, trú tại… Continue reading Ấm lòng giữa b;i kị;ch: Một trường đại học ra quyết định khó tin với nam sinh 18t mất 4 người thân trong vụ l/ật tàu Vịnh Xanh 58 👇

Mẹ gả tôi cho gã trai m-::ù chỉ vì đó là người ngày xưa đã cứu tôi khỏi đám ch-á::::y, ai ngờ cuộc đời tôi lại sang một trang mới Mẹ tôi đã gả tôi cho Hùng, không phải vì tình yêu, mà vì một món nợ ân tình từ mười năm trước. Khi ấy, tôi mới mười lăm tuổi, bị kẹt trong một đám ch;á;-y ở khu chợ đêm. Lửa b;ùn;g lên như muốn n:u;-ốt ch;-ửng mọi thứ, và tôi, hoảng loạn giữa khói và tiếng la hét, đã nghĩ mình sẽ ch-t. Rồi Hùng xuất hiện, la;o vào biển l;ử;-a, kéo tôi ra. Anh bị b;ỏ:n;;g nặng, đôi mắt vĩnh viễn không còn nhìn thấy ánh sáng. Mẹ tôi, từ một người bán hàng rong, khắc cốt ghi tâm ơn cứu mạng ấy. Mười năm sau, bà tìm được Hùng, giờ là một người đàn ông giàu có, sống cô độc trong căn nhà lớn. Bà bảo tôi phải cưới anh, để tr:ả n;=-ợ, để chuộc lại những tháng ngày cơ cực của gia đình. Tôi không yêu Hùng. Tôi đồng ý cưới vì mẹ, vì lời hứa, nhưng trong lòng luôn gợn lên sự bất mãn. Tôi còn trẻ, mới hai mươi lăm, đầy khát khao sống một cuộc đời rực rỡ. Còn Hùng, dù giàu có, lại là một người m:–ù, lặng lẽ và bí ẩn. Anh không bao giờ hỏi tôi đi đâu, làm gì, chỉ mỉm cười nhẹ khi tôi trở về nhà với những món đồ xa xỉ mới mua. Tôi nghĩ, anh chẳng thể thấy gì, nên tôi càng lấn lướt. Mỗi ngày, tôi mở k;ét sắt, lấy một ít tiền, ban đầu chỉ vài triệu, rồi dần dần là những cọc tiền lớn hơn. Tôi mua sắm, tiệc tùng, sống như một cô gái tự do, không chồng, không ràng buộc. Rồi một đêm, mọi thứ thay đổi. Hôm đó, tôi trở về nhà muộn, sau một buổi tiệc ồn ào ở trung tâm thành phố. Tôi đã tiêu gần trăm triệu trong một tuần, tiền lấy từ két sắt của Hùng. Khi bước vào nhà, tôi thấy Hùng đang ngồi ở bàn ăn, trước mặt là một chiếc hộp gỗ nhỏ, chạm khắc tinh xảo. Anh gọi tôi, giọng trầm nhưng sắc l-ạnh: “Lan, lại đây. Anh có thứ muốn cho em xem.” Tôi giật mình. Hùng ít khi gọi tên tôi, càng hiếm khi nói với giọng như thế. Tôi bước tới, cố giữ vẻ bình tĩnh. Anh mở chiếc hộp, bên trong là một cuốn sổ tay cũ kỹ, bìa da sờn rách. “Em đọc đi,” anh nói, đẩy cuốn sổ về phía tôi. Tôi cầm cuốn sổ, lật từng trang, điều khiến tôi lạnh sống lưng là những dòng cuối cùng. Anh viết…….. Đọc tiếp tại bình luận 👇

Mẹ gả tôi cho gã trai m-ù chỉ vì đó là người ngày xưa đã cứu tôi khỏi đám ch-áy, ai ngờ cuộc đời tôi lại sang một trang mới Mưa rơi lất phất trên con phố nhỏ, nơi ngôi nhà cổ kính của tôi và Hùng nằm nép mình dưới tán cây bàng già.… Continue reading Mẹ gả tôi cho gã trai m-::ù chỉ vì đó là người ngày xưa đã cứu tôi khỏi đám ch-á::::y, ai ngờ cuộc đời tôi lại sang một trang mới Mẹ tôi đã gả tôi cho Hùng, không phải vì tình yêu, mà vì một món nợ ân tình từ mười năm trước. Khi ấy, tôi mới mười lăm tuổi, bị kẹt trong một đám ch;á;-y ở khu chợ đêm. Lửa b;ùn;g lên như muốn n:u;-ốt ch;-ửng mọi thứ, và tôi, hoảng loạn giữa khói và tiếng la hét, đã nghĩ mình sẽ ch-t. Rồi Hùng xuất hiện, la;o vào biển l;ử;-a, kéo tôi ra. Anh bị b;ỏ:n;;g nặng, đôi mắt vĩnh viễn không còn nhìn thấy ánh sáng. Mẹ tôi, từ một người bán hàng rong, khắc cốt ghi tâm ơn cứu mạng ấy. Mười năm sau, bà tìm được Hùng, giờ là một người đàn ông giàu có, sống cô độc trong căn nhà lớn. Bà bảo tôi phải cưới anh, để tr:ả n;=-ợ, để chuộc lại những tháng ngày cơ cực của gia đình. Tôi không yêu Hùng. Tôi đồng ý cưới vì mẹ, vì lời hứa, nhưng trong lòng luôn gợn lên sự bất mãn. Tôi còn trẻ, mới hai mươi lăm, đầy khát khao sống một cuộc đời rực rỡ. Còn Hùng, dù giàu có, lại là một người m:–ù, lặng lẽ và bí ẩn. Anh không bao giờ hỏi tôi đi đâu, làm gì, chỉ mỉm cười nhẹ khi tôi trở về nhà với những món đồ xa xỉ mới mua. Tôi nghĩ, anh chẳng thể thấy gì, nên tôi càng lấn lướt. Mỗi ngày, tôi mở k;ét sắt, lấy một ít tiền, ban đầu chỉ vài triệu, rồi dần dần là những cọc tiền lớn hơn. Tôi mua sắm, tiệc tùng, sống như một cô gái tự do, không chồng, không ràng buộc. Rồi một đêm, mọi thứ thay đổi. Hôm đó, tôi trở về nhà muộn, sau một buổi tiệc ồn ào ở trung tâm thành phố. Tôi đã tiêu gần trăm triệu trong một tuần, tiền lấy từ két sắt của Hùng. Khi bước vào nhà, tôi thấy Hùng đang ngồi ở bàn ăn, trước mặt là một chiếc hộp gỗ nhỏ, chạm khắc tinh xảo. Anh gọi tôi, giọng trầm nhưng sắc l-ạnh: “Lan, lại đây. Anh có thứ muốn cho em xem.” Tôi giật mình. Hùng ít khi gọi tên tôi, càng hiếm khi nói với giọng như thế. Tôi bước tới, cố giữ vẻ bình tĩnh. Anh mở chiếc hộp, bên trong là một cuốn sổ tay cũ kỹ, bìa da sờn rách. “Em đọc đi,” anh nói, đẩy cuốn sổ về phía tôi. Tôi cầm cuốn sổ, lật từng trang, điều khiến tôi lạnh sống lưng là những dòng cuối cùng. Anh viết…….. Đọc tiếp tại bình luận 👇

Toàn bộ về lỗ hổng con tàu Vịnh Xanh 58, làm ăn thế này nguyhiem quá, bảo sao hơn 30 con người tuvong 👇👇

Toàn bộ về lỗ hổng con tàu Vịnh Xanh 58, làm ăn thế này nguyhiem quá, bảo sao hơn 30 con người tuvong Tàu Vịnh Xanh được thiết kế cao hơn quy chuẩn, nhưng không có thiết bị phát tín hiệu cấp cứu tự động, cơ quan giám sát không sớm phát hiện khi tàu… Continue reading Toàn bộ về lỗ hổng con tàu Vịnh Xanh 58, làm ăn thế này nguyhiem quá, bảo sao hơn 30 con người tuvong 👇👇

“Tàu đi rồi bố ơi, không quay lại được. Bác lái bảo chỉ đi thêm một đoạn nữa thôi…” Đó là câu nói cuối cùng của Đức Minh mà ông Thành còn nhớ rõ như in – từng chữ, từng tiếng vang lên trong đầu ông như một lời ám ảnh không dứt. Gia đình ông đã háo hức chờ đợi chuyến đi này suốt mấy tháng trời. Một dịp đoàn tụ hiếm hoi, tám con người thân thương cùng hội ngộ: ông bà Thành, vợ chồng con trai Đức Minh, cô bạn gái trẻ của Minh, và năm người bên nhà em gái ông. Tất cả đều háo hức đặt chân lên con tàu du lịch tham quan Vịnh Hạ Long, trong một buổi sáng rực nắng và đầy gió nhẹ. Không ai ngờ được rằng, chính ngày đẹp trời ấy lại trở thành khởi đầu cho một ký ức nhuốm màu tang tóc một cơn ác mộng không ai trong gia đình có thể xóa nhòa. Ngồi lặng bên bến cảng, nhìn ra mặt biển giờ đã bình yên giả tạo sau giông tố, ông Thành nghẹn ngào kể lại, giọng ông lạc hẳn đi như thể bị ai cắt ngang giữa cổ họng: “Khoảng mười phút trước khi cơn lốc kéo đến, tôi đang ở Hà Tu. Bỗng thấy mưa đá rơi rào rào, sấm sét đùng đoàng đến mức cháy cả một góc sườn núi. Tôi lạnh sống lưng, linh cảm điều gì đó rất xấu. Nên tôi gọi ngay cho Minh.” Ông nuốt nghẹn, mắt hoe đỏ. “Tôi bảo: ‘Con nói người ta quay tàu lại đi, bố thấy thời tiết không bình thường đâu.’ Nhưng nó đáp tỉnh bơ: ‘Tàu đi rồi bố ơi, không quay lại được. Bác lái bảo chỉ đi thêm một đoạn nữa thôi.’” Ông Thành siết chặt bàn tay run rẩy, ánh mắt như dán vào khoảng không vô định giữa biển khơi. Ngoài đó… cách bến vài hải lý, tất cả đã xảy ra quá nhanh, quá dữ dội. Chỉ vài phút sau cuộc gọi ấy, tai họa ập đến. Một trận lốc gió to c;ực m;ạnh không hề được báo trước bỗng xuất hiện, gào thét như quái vật từ đáy biển trồi lên. Gió cuộn tròn, sóng đánh dữ dội, và con tàu nhỏ bé giữa vùng nước sâu trở nên bất lực. Nó nghiêng sang một bên, rồi gần như ngay lập tức lật úp, trong tiếng la hét và tiếng va chạm choang choang vang dội giữa thiên nhiên giận dữ. Tiếng kêu cứu vang vọng khắp mặt biển, xé toạc cả không gian, nhưng chỉ trong giây lát, tất cả chìm vào một khoảng lặng gh;ê r;ợn. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, khi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một nhịp thở, Đức Minh không hoảng loạn. Không một giây do dự, anh lao vào làn nước tối đen, băng qua sự hỗn loạn để tìm mẹ. Khoang tàu lật úp, nước tràn vào nhanh như thể đang nuốt chửng mọi lối thoát. Anh len lỏi giữa những dầm gỗ nghiêng ngả, giữa tiếng người kêu ú ớ và tiếng kim loại rên rỉ. Trong bóng tối và mùi dầu loang, anh chỉ nghĩ đến một điều duy nhất: phải cứu mẹ…. (Còn tiếp….👇 )

“Tàu đi rồi bố ơi, không quay lại được. Bác lái bảo chỉ đi thêm một đoạn nữa thôi…” Ông Thành đứng tựa lan can, hít đầy một hơi không khí mằn mặn mà trong lành, rồi quay sang vợ, cười nhẹ:“Đáng lẽ mình phải đi từ năm ngoái rồi.” Bà chỉ gật đầu, tay… Continue reading “Tàu đi rồi bố ơi, không quay lại được. Bác lái bảo chỉ đi thêm một đoạn nữa thôi…” Đó là câu nói cuối cùng của Đức Minh mà ông Thành còn nhớ rõ như in – từng chữ, từng tiếng vang lên trong đầu ông như một lời ám ảnh không dứt. Gia đình ông đã háo hức chờ đợi chuyến đi này suốt mấy tháng trời. Một dịp đoàn tụ hiếm hoi, tám con người thân thương cùng hội ngộ: ông bà Thành, vợ chồng con trai Đức Minh, cô bạn gái trẻ của Minh, và năm người bên nhà em gái ông. Tất cả đều háo hức đặt chân lên con tàu du lịch tham quan Vịnh Hạ Long, trong một buổi sáng rực nắng và đầy gió nhẹ. Không ai ngờ được rằng, chính ngày đẹp trời ấy lại trở thành khởi đầu cho một ký ức nhuốm màu tang tóc một cơn ác mộng không ai trong gia đình có thể xóa nhòa. Ngồi lặng bên bến cảng, nhìn ra mặt biển giờ đã bình yên giả tạo sau giông tố, ông Thành nghẹn ngào kể lại, giọng ông lạc hẳn đi như thể bị ai cắt ngang giữa cổ họng: “Khoảng mười phút trước khi cơn lốc kéo đến, tôi đang ở Hà Tu. Bỗng thấy mưa đá rơi rào rào, sấm sét đùng đoàng đến mức cháy cả một góc sườn núi. Tôi lạnh sống lưng, linh cảm điều gì đó rất xấu. Nên tôi gọi ngay cho Minh.” Ông nuốt nghẹn, mắt hoe đỏ. “Tôi bảo: ‘Con nói người ta quay tàu lại đi, bố thấy thời tiết không bình thường đâu.’ Nhưng nó đáp tỉnh bơ: ‘Tàu đi rồi bố ơi, không quay lại được. Bác lái bảo chỉ đi thêm một đoạn nữa thôi.’” Ông Thành siết chặt bàn tay run rẩy, ánh mắt như dán vào khoảng không vô định giữa biển khơi. Ngoài đó… cách bến vài hải lý, tất cả đã xảy ra quá nhanh, quá dữ dội. Chỉ vài phút sau cuộc gọi ấy, tai họa ập đến. Một trận lốc gió to c;ực m;ạnh không hề được báo trước bỗng xuất hiện, gào thét như quái vật từ đáy biển trồi lên. Gió cuộn tròn, sóng đánh dữ dội, và con tàu nhỏ bé giữa vùng nước sâu trở nên bất lực. Nó nghiêng sang một bên, rồi gần như ngay lập tức lật úp, trong tiếng la hét và tiếng va chạm choang choang vang dội giữa thiên nhiên giận dữ. Tiếng kêu cứu vang vọng khắp mặt biển, xé toạc cả không gian, nhưng chỉ trong giây lát, tất cả chìm vào một khoảng lặng gh;ê r;ợn. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, khi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một nhịp thở, Đức Minh không hoảng loạn. Không một giây do dự, anh lao vào làn nước tối đen, băng qua sự hỗn loạn để tìm mẹ. Khoang tàu lật úp, nước tràn vào nhanh như thể đang nuốt chửng mọi lối thoát. Anh len lỏi giữa những dầm gỗ nghiêng ngả, giữa tiếng người kêu ú ớ và tiếng kim loại rên rỉ. Trong bóng tối và mùi dầu loang, anh chỉ nghĩ đến một điều duy nhất: phải cứu mẹ…. (Còn tiếp….👇 )