Cả nhà lần đầu tiên đi du lịch cùng nhau sau khi cậu con trai thi xong tốt nghiệp THPT, ai ngờ lần đi 5 mà về chỉ có 1 cùng 4 cỗ qu;an t;à;i… Xin lỗi con trai, bố không trụ được nữa rồi, cố gắng bơi vào bờ con nhé… Gia đình ông Tâm – bà Nhung sống ở một vùng quê yên bình thuộc Bắc Giang. Hai vợ chồng quanh năm làm ruộng, buôn bán lặt vặt ngoài chợ. Họ có ba người con: chị cả Linh đã đi làm ở Hà Nội, em gái thứ hai tên Hương đang học lớp 10, và cậu con trai út tên Hòa – vừa thi xong kỳ thi tốt nghiệp THPT Quốc gia. Khi biết tin Hòa được điểm cao, khả năng đỗ vào Đại học Bách khoa rất chắc chắn, cả nhà vỡ òa. Bao năm lam lũ, đây là niềm vui lớn nhất của bố mẹ. Linh xin nghỉ phép về quê, Hương được nhà trường cho phép vắng vài ngày. Bà Nhung bảo: – Cả nhà mình chưa bao giờ đi đâu xa. Thôi lần này cho cả nhà đi chơi một chuyến cho biết! Sau vài ngày bàn bạc, cả nhà chọn Hạ Long – một nơi vừa gần vừa mát mẻ. Chuyến đi đầu tiên, ai cũng háo hức. Cô con gái lớn chuẩn bị máy ảnh, bà Nhung cẩn thận là ủi từng bộ quần áo. Chiếc xe khách rời bến lúc tinh mơ, mang theo tiếng cười rộn rã. Hòa ngồi cạnh cửa sổ, mỉm cười nhìn những dãy núi lùi dần sau lưng. Em không ngờ rằng đó là khởi đầu cho những gì tàn khốc nhất đời mình. Chiều hôm ấy, sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi, gia đình ra bến tàu thuê một chuyến đi quanh vịnh. Trời đã bắt đầu chuyển âm u, nhưng chủ tàu khẳng định: – Chạy nhanh một vòng thôi, trời còn kịp mà. Gió này vặt vẹo chứ không mưa đâu! Tàu rời bến. Cả nhà đứng trên boong, cười vang khi nhìn thấy những dãy núi đá vôi dựng đứng, nước biển xanh lấp lánh. Hòa giơ điện thoại chụp tấm ảnh cả nhà, nụ cười chưa kịp tắt trên môi. Nhưng chỉ vài phút sau, gió bắt đầu mạnh. Sóng lớn ập vào mạn tàu, từng đợt nước lạnh buốt quất lên boong. Mặt ông Tâm tái lại. Ông nắm tay vợ, gọi lớn: – Mình à, xuống khoang tàu đi, gió lớn quá!… Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Cả nhà lần đầu tiên đi du lịch cùng nhau sau khi cậu con trai thi xong tốt nghiệp THPT, ai ngờ lần đi đó là lần cuối Gia đình ông Tâm – bà Nhung sống ở một vùng quê yên bình thuộc Bắc Giang. Hai vợ chồng quanh năm làm ruộng, buôn bán lặt… Continue reading Cả nhà lần đầu tiên đi du lịch cùng nhau sau khi cậu con trai thi xong tốt nghiệp THPT, ai ngờ lần đi 5 mà về chỉ có 1 cùng 4 cỗ qu;an t;à;i… Xin lỗi con trai, bố không trụ được nữa rồi, cố gắng bơi vào bờ con nhé… Gia đình ông Tâm – bà Nhung sống ở một vùng quê yên bình thuộc Bắc Giang. Hai vợ chồng quanh năm làm ruộng, buôn bán lặt vặt ngoài chợ. Họ có ba người con: chị cả Linh đã đi làm ở Hà Nội, em gái thứ hai tên Hương đang học lớp 10, và cậu con trai út tên Hòa – vừa thi xong kỳ thi tốt nghiệp THPT Quốc gia. Khi biết tin Hòa được điểm cao, khả năng đỗ vào Đại học Bách khoa rất chắc chắn, cả nhà vỡ òa. Bao năm lam lũ, đây là niềm vui lớn nhất của bố mẹ. Linh xin nghỉ phép về quê, Hương được nhà trường cho phép vắng vài ngày. Bà Nhung bảo: – Cả nhà mình chưa bao giờ đi đâu xa. Thôi lần này cho cả nhà đi chơi một chuyến cho biết! Sau vài ngày bàn bạc, cả nhà chọn Hạ Long – một nơi vừa gần vừa mát mẻ. Chuyến đi đầu tiên, ai cũng háo hức. Cô con gái lớn chuẩn bị máy ảnh, bà Nhung cẩn thận là ủi từng bộ quần áo. Chiếc xe khách rời bến lúc tinh mơ, mang theo tiếng cười rộn rã. Hòa ngồi cạnh cửa sổ, mỉm cười nhìn những dãy núi lùi dần sau lưng. Em không ngờ rằng đó là khởi đầu cho những gì tàn khốc nhất đời mình. Chiều hôm ấy, sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi, gia đình ra bến tàu thuê một chuyến đi quanh vịnh. Trời đã bắt đầu chuyển âm u, nhưng chủ tàu khẳng định: – Chạy nhanh một vòng thôi, trời còn kịp mà. Gió này vặt vẹo chứ không mưa đâu! Tàu rời bến. Cả nhà đứng trên boong, cười vang khi nhìn thấy những dãy núi đá vôi dựng đứng, nước biển xanh lấp lánh. Hòa giơ điện thoại chụp tấm ảnh cả nhà, nụ cười chưa kịp tắt trên môi. Nhưng chỉ vài phút sau, gió bắt đầu mạnh. Sóng lớn ập vào mạn tàu, từng đợt nước lạnh buốt quất lên boong. Mặt ông Tâm tái lại. Ông nắm tay vợ, gọi lớn: – Mình à, xuống khoang tàu đi, gió lớn quá!… Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Cô gái dân công nghèo đưa 1 chỉ vàng phòng thân cuối cùng cho người lính trẻ – 30 năm sau bỗng 1 chiếc xe tăng hoành tráng đậu ở cổng làng và rồi người lính cầm theo 1 thứ… Năm ấy, cô mới 18 tu;/ổi, là dân công gánh gạo ra tiền tuyến. Chỉ có một chiếc nón rách, chiếc áo nâu vá chằng chịt, và trong người là đúng một chỉ vàng mẹ dúi cho, dặn “phòng khi bất trắc còn có cái mà cầm cố đổi lấy đường sống”. Trên đường tiếp tế, cô gặp anh — một lính mới bị thương ở chân, nằm lại chờ đơn vị rút sau. Cả người anh phủ đầy bụi đất, mắt thì vẫn sáng rực, gượng cười cảm ơn miếng cơm cháy cô đưa. Không hiểu sao, lúc chia tay, cô tháo luôn chỉ vàng ra dúi vào tay anh, chỉ nói đúng một câu: “Không phải vì em giàu, mà vì… có những thứ đáng quý hơn cả vàng.” Họ không gặp lại. 30 năm trôi qua, cô không lập gia đình. Cô sống nghèo, một mình trong căn nhà tranh chái bếp. Rồi một ngày… giữa buổi trưa nắng chang chang, một chiếc xe tăng sơn mới tinh bỗng dưng đậu trước cổng làng, bụi mù cuộn lên khiến cả xóm bỏ cả ăn cơm chạy ra xem. Người lính bước xuống trong bộ lễ phục chỉnh tề, ngực đầy huân chương, tóc đã muối tiêu, nhưng ánh mắt… vẫn là ánh mắt năm xưa. Ông hỏi chỉ đúng một câu: “Ở đây… còn ai tên là Nhạn không? Cô Nhạn dân công năm ấy?” Bà Nhạn run rẩy bước ra giữa đám đông. Ông tiến tới, không nói lời nào, chỉ đưa ra một thứ… 👇👇

Cô gái dân công nghèo đưa 1 chỉ vàng phòng thân cuối cùng cho người lính trẻ – 30 năm sau bỗng 1 chiếc xe tăng hoành tráng đậu ở cổng làng và rồi người lính cầm theo 1 thứ… Năm ấy, cô mới 18 tuổi, là dân công gánh gạo ra tiền tuyến. Chỉ… Continue reading Cô gái dân công nghèo đưa 1 chỉ vàng phòng thân cuối cùng cho người lính trẻ – 30 năm sau bỗng 1 chiếc xe tăng hoành tráng đậu ở cổng làng và rồi người lính cầm theo 1 thứ… Năm ấy, cô mới 18 tu;/ổi, là dân công gánh gạo ra tiền tuyến. Chỉ có một chiếc nón rách, chiếc áo nâu vá chằng chịt, và trong người là đúng một chỉ vàng mẹ dúi cho, dặn “phòng khi bất trắc còn có cái mà cầm cố đổi lấy đường sống”. Trên đường tiếp tế, cô gặp anh — một lính mới bị thương ở chân, nằm lại chờ đơn vị rút sau. Cả người anh phủ đầy bụi đất, mắt thì vẫn sáng rực, gượng cười cảm ơn miếng cơm cháy cô đưa. Không hiểu sao, lúc chia tay, cô tháo luôn chỉ vàng ra dúi vào tay anh, chỉ nói đúng một câu: “Không phải vì em giàu, mà vì… có những thứ đáng quý hơn cả vàng.” Họ không gặp lại. 30 năm trôi qua, cô không lập gia đình. Cô sống nghèo, một mình trong căn nhà tranh chái bếp. Rồi một ngày… giữa buổi trưa nắng chang chang, một chiếc xe tăng sơn mới tinh bỗng dưng đậu trước cổng làng, bụi mù cuộn lên khiến cả xóm bỏ cả ăn cơm chạy ra xem. Người lính bước xuống trong bộ lễ phục chỉnh tề, ngực đầy huân chương, tóc đã muối tiêu, nhưng ánh mắt… vẫn là ánh mắt năm xưa. Ông hỏi chỉ đúng một câu: “Ở đây… còn ai tên là Nhạn không? Cô Nhạn dân công năm ấy?” Bà Nhạn run rẩy bước ra giữa đám đông. Ông tiến tới, không nói lời nào, chỉ đưa ra một thứ… 👇👇

Tôi là Huy, 21 tuổi, sinh viên năm ba một trường đại học ở Đà Nẵng

Tôi là Huy, 21 tuổi, sinh viên năm ba một trường đại học ở Đà Nẵng Tôi là Huy, 21 tuổi, sinh viên năm ba một trường đại học ở Đà Nẵng. Để kiếm tiền trang trải học phí và sinh hoạt, tôi nhận đủ loại việc làm thêm, từ gia sư đến phụ quán… Continue reading Tôi là Huy, 21 tuổi, sinh viên năm ba một trường đại học ở Đà Nẵng

Chia buồn với bà con địa phương: Mua rau củ ngoài chợ mà còn kinhkhung thế này, trời ạ giờ biết ăn gì?

Chia buồn với bà con địa phương: Mua rau củ ngoài chợ mà còn kinhkhung thế này, trời ạ giờ biết ăn gì? Lực lượng chức năng phường Chiềng Cơi (tỉnh Sơn La) vừa thu giữ hơn 3 tạ rau, củ, quả d:.ương t:.ính cao với hóa chất dochai và đã đưa đi tiêuhuy. Lực… Continue reading Chia buồn với bà con địa phương: Mua rau củ ngoài chợ mà còn kinhkhung thế này, trời ạ giờ biết ăn gì?

Sự thật Diễm My s:::inh con cho thầy ông nội, bà Phương Hằng đã nói hết tất cả: Mẹ Diễm My nghe xong khóc ngất, xỉu lên xỉu xuống

Sự thật Diễm My s:::inh con cho thầy ông nội, bà Phương Hằng đã nói hết tất cả: Mẹ Diễm My nghe xong khóc ngất, xỉu lên xỉu xuống Vào ngày 8/5, TAND huyện Đức Hòa (Long An) đã mở phiên tòa sơ thẩm xét xử bị cáo Lê Thanh Nhất Nguyên (SN 1991, ngụ… Continue reading Sự thật Diễm My s:::inh con cho thầy ông nội, bà Phương Hằng đã nói hết tất cả: Mẹ Diễm My nghe xong khóc ngất, xỉu lên xỉu xuống

Cả làng ghen tị khi tôi lấy được chồng phố cổ Hà Nội. Cứ tưởng từ nay đổi đời làm phu nhân trong căn nhà trăm tỷ. Ai ngờ ngày chuyển về sống, tôi ngỡ ngàng khi thấy căn nhà chật chội không khác gì ch-uồng l-ợn… Tôi xin bố mẹ chồng bán nhà chuyển về Hà Đông sống nhưng câu trả lời khiến tôi l-ạnh gáy

Cả làng ghen tị khi tôi lấy được chồng phố cổ Hà Nội. Cứ tưởng từ nay đổi đời làm phu nhân trong căn nhà trăm tỷ. Ai ngờ ngày chuyển về sống, tôi ngỡ ngàng khi thấy căn nhà chật chội không khác gì ch-uồng l-ợn… Tôi xin bố mẹ chồng bán nhà chuyển… Continue reading Cả làng ghen tị khi tôi lấy được chồng phố cổ Hà Nội. Cứ tưởng từ nay đổi đời làm phu nhân trong căn nhà trăm tỷ. Ai ngờ ngày chuyển về sống, tôi ngỡ ngàng khi thấy căn nhà chật chội không khác gì ch-uồng l-ợn… Tôi xin bố mẹ chồng bán nhà chuyển về Hà Đông sống nhưng câu trả lời khiến tôi l-ạnh gáy

Cà phê bikini của пgười Việt tại Mỹ?

Cà phê bikini của пgười Việt tại Mỹ Đây là địa điểm mà nhiều đàn ông Mỹ gốc Việt thường lui tới để thư giãn Nhiều quán cà phê của người Việt ở Mỹ thuê tiếp viên mặc “mát mẻ” để hút khách. Tuy nhiên, loại hình này gặp không ít phản đối từ chính quyền, người… Continue reading Cà phê bikini của пgười Việt tại Mỹ?

Chân dung đại gia xây biệt thự 300 tỷ, có 4 vợ, 16 bồ , tuyên bố không vợ nào bị thiệt khi ʟàm “chuyện ấy” 40 ʟần/tháng

Chân dung đại gia xây biệt thự 300 tỷ, có 4 vợ, 16 bồ , tuyên bố không vợ nào bị thiệt khi ʟàm “chuyện ấy” 40 ʟần/tháng Vị đại gia này ⱪhoe ⱪhối tài sản ⱪhổng ʟồ, ϲuộc sống viên mãn hạոh phúc bên 4 ոցười vợ và ϲó tới 16 ϲô bồ ⱪhiến… Continue reading Chân dung đại gia xây biệt thự 300 tỷ, có 4 vợ, 16 bồ , tuyên bố không vợ nào bị thiệt khi ʟàm “chuyện ấy” 40 ʟần/tháng

Một cặp vợ chồng mới kết hôn rất nghèo và sống trong một nông trại nhỏ. Một ngày, người chồng nói với vợ: “Em yêu, anh sẽ rời ngôi nhà này… Anh sẽ phải đi rất xa, rất xa, tìm một công việc, rồi làm thật chăm chỉ để có thể trở về và cho em một cuộc sống đầy đủ mà em luôn xứng đáng. Anh không biết đôi ta sẽ biệt ly bao lâu, vì vậy anh chỉ đòi hỏi em một điều này thôi: Hãy đợi anh. Khi anh không còn ở đây, em hãy giữ tấm lòng son, hãy bảo toàn sự thủy chung, bởi anh cũng sẽ như vậy với em.” Sau đó, người chồng rời đi. Ngày lại ngày trôi qua, anh đã đi một quãng đường rất rất xa, cho đến khi gặp một lão nông bên đường. Ông lão cũng đang cần tìm người phò tá mình. Chàng trai trẻ bước đến và tỏ ý muốn trở thành người hầu cận giúp đỡ ông mỗi ngày. Ông lão chấp nhận, sau đó, họ cùng thảo luận với nhau. Anh nói: “Hãy để tôi làm việc chừng nào tôi còn có thể, và khi tôi nhận thấy đã đến lúc phải trở về cố hương, xin hãy để tôi đi. Tôi không muốn nhận một đồng lương nào trong lúc này – ngài vui lòng giữ lại giúp tôi cho đến ngày tôi rời đi. Vào ngày ấy, xin hãy đưa lại cho tôi toàn bộ số tiền ấy”. Họ cùng đồng ý với thỏa thuận này. Và thế là người chồng làm việc trong nông trại của ông lão trong suốt 20 năm – không có ngày lễ, và cũng không có ngày nghỉ ngơi…

Một cặp vợ chồng mới kết hôn rất nghèo và sống trong một nông trại nhỏ. Một ngày, người chồng nói với vợ: “Em yêu, anh sẽ rời ngôi nhà này… Anh sẽ phải đi rất xa, rất xa, tìm một công việc, rồi làm thật chăm chỉ để có thể trở về và cho… Continue reading Một cặp vợ chồng mới kết hôn rất nghèo và sống trong một nông trại nhỏ. Một ngày, người chồng nói với vợ: “Em yêu, anh sẽ rời ngôi nhà này… Anh sẽ phải đi rất xa, rất xa, tìm một công việc, rồi làm thật chăm chỉ để có thể trở về và cho em một cuộc sống đầy đủ mà em luôn xứng đáng. Anh không biết đôi ta sẽ biệt ly bao lâu, vì vậy anh chỉ đòi hỏi em một điều này thôi: Hãy đợi anh. Khi anh không còn ở đây, em hãy giữ tấm lòng son, hãy bảo toàn sự thủy chung, bởi anh cũng sẽ như vậy với em.” Sau đó, người chồng rời đi. Ngày lại ngày trôi qua, anh đã đi một quãng đường rất rất xa, cho đến khi gặp một lão nông bên đường. Ông lão cũng đang cần tìm người phò tá mình. Chàng trai trẻ bước đến và tỏ ý muốn trở thành người hầu cận giúp đỡ ông mỗi ngày. Ông lão chấp nhận, sau đó, họ cùng thảo luận với nhau. Anh nói: “Hãy để tôi làm việc chừng nào tôi còn có thể, và khi tôi nhận thấy đã đến lúc phải trở về cố hương, xin hãy để tôi đi. Tôi không muốn nhận một đồng lương nào trong lúc này – ngài vui lòng giữ lại giúp tôi cho đến ngày tôi rời đi. Vào ngày ấy, xin hãy đưa lại cho tôi toàn bộ số tiền ấy”. Họ cùng đồng ý với thỏa thuận này. Và thế là người chồng làm việc trong nông trại của ông lão trong suốt 20 năm – không có ngày lễ, và cũng không có ngày nghỉ ngơi…

Bố tôi năm nay 65 tuổi, mấy chị em tôi ngưỡng mộ ông vô cùng, gia đình nghèo khổ bao năm một tay ông gánh vác, đến lúc đỡ khó khăn hơn chút thì ông lén lút giấu mẹ tôi đi ngoại tình, tôi sôi máu quyết rình đến cùng theo đi nhà nghỉ, khi cánh cửa phòng bật mở, sự thật đập vào mắt thì chao ôi trước mắt tôi chính là

Bố tôi năm nay 65 tuổi, mấy chị em tôi ngưỡng mộ ông vô cùng, gia đình nghèo khổ bao năm một tay ông gánh vác, đến lúc đỡ khó khăn hơn chút thì ông lén lút giấu mẹ tôi đi ngoại tình, tôi sôi máu quyết rình đến cùng theo đi nhà nghỉ, khi… Continue reading Bố tôi năm nay 65 tuổi, mấy chị em tôi ngưỡng mộ ông vô cùng, gia đình nghèo khổ bao năm một tay ông gánh vác, đến lúc đỡ khó khăn hơn chút thì ông lén lút giấu mẹ tôi đi ngoại tình, tôi sôi máu quyết rình đến cùng theo đi nhà nghỉ, khi cánh cửa phòng bật mở, sự thật đập vào mắt thì chao ôi trước mắt tôi chính là