Bài viết dưới đây là dòng chia sẻ của Tiểu Hạo đang được lan truyền rộng rãi trên nền tảng Toutiao. Một mình chăm sóc bố Tôi sinh ra trong một gia đình bố mẹ đều là công nhân xí nghiệp may. May mắn sau thời gian dài làm việc ở đơn vị, bố mẹ… Continue reading Một mình chăm sóc bố suốt 10 năm nhưng khi mất ông vẫn để hết toàn bộ đất đai và nhà cửa cho con trai, tôi con gái chỉ được 1 chiếc áo treo trong tủ ở quê
Tháng: Tháng 7 2025
Bố chồng tháng nào cũng gửi tiền cho tôi nuôi con, nhưng kỳ lạ là sau khi ông mất, tôi vẫn nhận được số tiền đó
Bố chồng tháng nào cũng gửi tiền cho tôi nuôi con, nhưng kỳ lạ là sau khi ông mất, tôi vẫn nhận được số tiền đó Sau khi cưới được 3 năm, tôi và chồng phát sinh quá nhiều mâu thuẫn nên quyết định ly thân. Tôi dẫn theo 2 con gái về nhà ngoại ở.… Continue reading Bố chồng tháng nào cũng gửi tiền cho tôi nuôi con, nhưng kỳ lạ là sau khi ông mất, tôi vẫn nhận được số tiền đó
Lấy phải vợ già nhưng đêm tân hôn thấy điều đó thì tôi đã sung sướng đến tê người
Lấy phải vợ già nhưng đêm ṭân hôn ṭhấy điều đó ṭhì ṭôi đã sung sướng đến ṭê người ṭôi ṭiếп đếп ôm cô vợ của mìпh vào lòпg, vừa lấy ṭay v.éп v.áy cô ấy ṭhì ṭhấy có cái gì cứпg cứпg chưa kịp lêп ṭiếпg hỏi ṭhì bị cô ấy xô mạпh đẩy… Continue reading Lấy phải vợ già nhưng đêm tân hôn thấy điều đó thì tôi đã sung sướng đến tê người
Suốt 22 năm m;;ất liên lạc, người đàn ông bộ đội trở về làng tìm lại vợ cũ, nhưng người mở cửa lại khiến ông sững sờ ch;/ết lặng, không ngờ vợ ông đã… Năm đó, ông Quang rời làng ra trận, để lại vợ trẻ là bà Hoa và một lời hứa: “Chờ anh về.” Thế nhưng chiến trường á-c li-ệt, ông bị th;/ương nặng, trí nhớ mất một phần, rồi lạc sang đất Lào, sống nhờ một gia đình nông dân. Phải đến tận 22 năm sau, khi ký ức bắt đầu trở lại, ông mới lần dò được đường về quê cũ… Ngôi làng nhỏ ngày xưa nay đã khác. Cổng nhà ngày ấy vẫn còn vết khắc 2 chữ Q-H lồng tim. Ông run rẩy gõ cửa. Và rồi… ông sững sờ ch;/ết lặng, người ra mở cửa không phải vợ ông, mà là… hóa ra vợ ông đã… 👇👇
Suốt 22 năm m;;ất liên lạc, người đàn ông bộ đội trở về làng tìm lại vợ cũ, nhưng người mở cửa lại khiến ông sững sờ ch;/ết lặng, không ngờ vợ ông đã… Năm đó, ông Quang rời làng ra trận, để lại vợ trẻ là bà Hoa và một lời hứa: “Chờ anh về,… Continue reading Suốt 22 năm m;;ất liên lạc, người đàn ông bộ đội trở về làng tìm lại vợ cũ, nhưng người mở cửa lại khiến ông sững sờ ch;/ết lặng, không ngờ vợ ông đã… Năm đó, ông Quang rời làng ra trận, để lại vợ trẻ là bà Hoa và một lời hứa: “Chờ anh về.” Thế nhưng chiến trường á-c li-ệt, ông bị th;/ương nặng, trí nhớ mất một phần, rồi lạc sang đất Lào, sống nhờ một gia đình nông dân. Phải đến tận 22 năm sau, khi ký ức bắt đầu trở lại, ông mới lần dò được đường về quê cũ… Ngôi làng nhỏ ngày xưa nay đã khác. Cổng nhà ngày ấy vẫn còn vết khắc 2 chữ Q-H lồng tim. Ông run rẩy gõ cửa. Và rồi… ông sững sờ ch;/ết lặng, người ra mở cửa không phải vợ ông, mà là… hóa ra vợ ông đã… 👇👇
Người phụ nữ đi thăm m/ộ chồng trước ngày đi bước nữa, vừa mới thắp được n/én n//hang thì thấy mộ tự bốc cháy ngùn ngụt và rồi sáng hôm sau đúng lúc đón dâu thì… Đám cưới của Linh là niềm mong mỏi của cả gia đình. Sau 5 năm sống trong bóng tối sau cái chế-t của chồng – anh Hưng – trong một t;/ai nạ;/n giao thông ly kỳ chưa từng có lời giải, cuối cùng Linh cũng chấp nhận mở lòng với người đàn ông mới – anh Khoa, một bác sĩ hiền lành, điềm đạm, yêu thương mẹ con cô hết mực. Đêm trước ngày cưới, Linh âm thầm đến nghĩa trang để thắp nén n-hang cho Hưng. Cô vừa khấn vái vài câu thì gió nổi lên cuồn cuộn, rồi trước mắt cô, ngọn lửa bùng lên từ chính ngôi m-ộ của chồng cũ, cháy đỏ rực như ai đó tẩm xăng đốt. Linh hoả;/ng lo;/ạn, gào kh-óc gọi người đến cứu, nhưng ngọn lửa lạ kỳ ấy chỉ cháy trong vòng 13 phút, rồi tự tắt, để lại mộ phần không một vết ch;/áy xém. Người ta nói đó là “lửa” là đi-ềm gở. Nhưng mẹ cô bắt ép: “Mày đã thiệp phát cả làng, giờ không thể hoãn được!” Linh đành lặng lẽ trở về, lòng ngổn ngang. Sáng hôm sau, đúng 8h – giờ lành đón dâu – xe hoa đến trước cửa, chú rể xuống xe… và rồi không ai ngờ được 👇👇
Người phụ nữ đi thăm m/ộ chồng trước ngày đi bước nữa, vừa mới thắp được n/én n//hang thì thấy mộ tự bốc cháy ngùn ngụt và rồi sáng hôm sau đúng lúc đón dâu thì… Đám cưới của Linh là niềm mong mỏi của cả gia đình. Sau 5 năm sống trong bóng tối… Continue reading Người phụ nữ đi thăm m/ộ chồng trước ngày đi bước nữa, vừa mới thắp được n/én n//hang thì thấy mộ tự bốc cháy ngùn ngụt và rồi sáng hôm sau đúng lúc đón dâu thì… Đám cưới của Linh là niềm mong mỏi của cả gia đình. Sau 5 năm sống trong bóng tối sau cái chế-t của chồng – anh Hưng – trong một t;/ai nạ;/n giao thông ly kỳ chưa từng có lời giải, cuối cùng Linh cũng chấp nhận mở lòng với người đàn ông mới – anh Khoa, một bác sĩ hiền lành, điềm đạm, yêu thương mẹ con cô hết mực. Đêm trước ngày cưới, Linh âm thầm đến nghĩa trang để thắp nén n-hang cho Hưng. Cô vừa khấn vái vài câu thì gió nổi lên cuồn cuộn, rồi trước mắt cô, ngọn lửa bùng lên từ chính ngôi m-ộ của chồng cũ, cháy đỏ rực như ai đó tẩm xăng đốt. Linh hoả;/ng lo;/ạn, gào kh-óc gọi người đến cứu, nhưng ngọn lửa lạ kỳ ấy chỉ cháy trong vòng 13 phút, rồi tự tắt, để lại mộ phần không một vết ch;/áy xém. Người ta nói đó là “lửa” là đi-ềm gở. Nhưng mẹ cô bắt ép: “Mày đã thiệp phát cả làng, giờ không thể hoãn được!” Linh đành lặng lẽ trở về, lòng ngổn ngang. Sáng hôm sau, đúng 8h – giờ lành đón dâu – xe hoa đến trước cửa, chú rể xuống xe… và rồi không ai ngờ được 👇👇
Người phụ nữ đang livestream quay cảnh nhóm bạn cùng nhau đi du lịch giữa biển ở Hạ Long thì thuyền đột nhiên rung lắc dữ dội, ở buồng lái thuyền trưởng bất ngờ hét lớn… Chiếc tàu du lịch Vịnh Xanh chầm chậm lướt sóng giữa làn nước ngọc xanh biếc của vịnh Hạ Long. “Chào mọi người nhé, tụi mình đang vi vu ở Hạ Long nè!” – Một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi hào hứng giơ điện thoại, livestream cho bạn bè xem. Phía sau cô là nhóm bạn đang hò reo tạo dáng: “Chụp đi! Chụp đi! Trời ơi cảnh này đẹp xuất sắc luôn!” Bên kia điện thoại, mẹ cô vừa cười vừa dặn dò: “Nhớ mặc áo phao nha con, đừng ra mép thuyền quá sát đó!” “Trời đang nắng chang chang thế này mẹ lo gì!” – Cô trêu lại rồi xoay camera quay toàn cảnh biển. Nhưng đúng lúc ấy… Tàu rung lên một cái “ầm!” mạnh như có gì đ-ập vào thân. Mọi người chao đảo. Điện thoại cô gái lắc lư, khung hình chao nghiêng rồi ổn định lại. Cô hoảng hốt quay sang phía mũi tàu. Từ buồng lái, thuyền trưởng bỗng hét lớn, giọng khản đặc đầy k-inh hòa-ng: “Gió lật rồi! Tất cả vào trong!” Nhưng gió biển đang yên bỗng thốc tới như một cú giáng từ trời cao. Sóng xô đập vào mạn tàu rào rào như có ai cố tình hất tung cả con tàu nhỏ bé. Ly nhựa, nón rộng vành, điện thoại rơi văng xuống sàn. Một người đàn ông bế con nhỏ chạy vào khoang trong, vừa chạy vừa thét lên gọi tên vợ đang loay hoay gom áo phao cho cả nhóm và rồi đúng lúc này… 👇👇
Người phụ nữ đang livestream quay cảnh nhóm bạn cùng nhau đi du lịch giữa biển ở Hạ Long thì thuyền đột nhiên ru;/ng lắ;/c d-ữ d-ội Chiếc tàu du lịch Vịnh Xanh chầm chậm lướt sóng giữa làn nước ngọc xanh biếc của vịnh Hạ Long. Trên boong tàu, tiếng cười nói rộn ràng… Continue reading Người phụ nữ đang livestream quay cảnh nhóm bạn cùng nhau đi du lịch giữa biển ở Hạ Long thì thuyền đột nhiên rung lắc dữ dội, ở buồng lái thuyền trưởng bất ngờ hét lớn… Chiếc tàu du lịch Vịnh Xanh chầm chậm lướt sóng giữa làn nước ngọc xanh biếc của vịnh Hạ Long. “Chào mọi người nhé, tụi mình đang vi vu ở Hạ Long nè!” – Một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi hào hứng giơ điện thoại, livestream cho bạn bè xem. Phía sau cô là nhóm bạn đang hò reo tạo dáng: “Chụp đi! Chụp đi! Trời ơi cảnh này đẹp xuất sắc luôn!” Bên kia điện thoại, mẹ cô vừa cười vừa dặn dò: “Nhớ mặc áo phao nha con, đừng ra mép thuyền quá sát đó!” “Trời đang nắng chang chang thế này mẹ lo gì!” – Cô trêu lại rồi xoay camera quay toàn cảnh biển. Nhưng đúng lúc ấy… Tàu rung lên một cái “ầm!” mạnh như có gì đ-ập vào thân. Mọi người chao đảo. Điện thoại cô gái lắc lư, khung hình chao nghiêng rồi ổn định lại. Cô hoảng hốt quay sang phía mũi tàu. Từ buồng lái, thuyền trưởng bỗng hét lớn, giọng khản đặc đầy k-inh hòa-ng: “Gió lật rồi! Tất cả vào trong!” Nhưng gió biển đang yên bỗng thốc tới như một cú giáng từ trời cao. Sóng xô đập vào mạn tàu rào rào như có ai cố tình hất tung cả con tàu nhỏ bé. Ly nhựa, nón rộng vành, điện thoại rơi văng xuống sàn. Một người đàn ông bế con nhỏ chạy vào khoang trong, vừa chạy vừa thét lên gọi tên vợ đang loay hoay gom áo phao cho cả nhóm và rồi đúng lúc này… 👇👇
\Bạn bè bao năm mới tổ chức được chuyến đi Hạ Long cùng nhau, còn rủ thêm người thân cho quây quần vậy mà chỉ vài giây sau khoảnh khắc nói cười, thuyền nghiêng rồi lật úp kinhhoang, tôi cố bơi gặp ai là cứu người đấy nhưng chẳng ngờ đến lượt chồng mình và 2 con thì… Chúng tôi đã mất gần 10 năm mới tụ họp được đông đủ như thế này. Nhóm bạn đại học, người định cư nước ngoài, người bận con nhỏ, người mới chữa bệnh xong… Vậy mà cuối cùng cũng có thể cùng nhau tổ chức chuyến đi Hạ Long trong mơ. Có đứa còn rủ thêm cả chồng con, bố mẹ, đúng kiểu “chuyến đi thanh xuân cuối cùng” của một thời gắn bó. Tôi ôm hai đứa con nhỏ vào lòng, cười rạng rỡ khi đứa bạn thân đưa điện thoại ra chụp: “Bắt đầu đếm nhé: 3, 2, 1… Cười lên nào!” Tiếng cười vang vọng giữa vịnh biển. Sóng lăn tăn, nắng phủ nhẹ lên boong tàu. Tôi ngả đầu lên vai chồng, thấy lòng yên bình đến lạ. Nhưng chỉ đúng mười giây sau… Một cơn gió mạnh khiến tàu rung mạnh, rồi đ-ột ngộ;/t nghiêng hẳn sang một bên. Tiếng h-ét thất thanh x-é toạ-c không gian. Cốc nước đổ tràn, điện thoại văng xuống sàn. Đứa con út của tôi bị hất ra khỏi tay – tôi còn chưa kịp phản ứng thì toàn bộ con tàu lật úp. Tôi ngoi lên mặt nước, mặn chát và lạnh tê tái. Khắp nơi là tiếng l-a h;/ét, tiếng tr;/ẻ c;/on khóc, tiếng người kêu cứu. Không kịp nghĩ nhiều, tôi bơi. Gặp ai là kéo lên, gặp ai là cứu được người đấy. Mặt mũi trầy xước, tôi vẫn vùng vẫy tìm từng người trong nhóm. Mỗi người sống là một hy vọng. Tôi cứ nghĩ trời còn thương, vẫn còn phép màu… Cho đến khi tôi nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc của chồng trôi lập lờ dưới lớp dầu loang trên mặt biển…👇👇
Bạn bè bao năm mới tổ chức được chuyến đi Hạ Long cùng nhau, còn rủ thêm người thân cho quây quần vậy mà chỉ vài giây sau khoảnh khắc nói cười Chúng tôi đã mất gần 10 năm mới tụ họp được đông đủ như thế này. Nhóm bạn đại học, người định cư… Continue reading \Bạn bè bao năm mới tổ chức được chuyến đi Hạ Long cùng nhau, còn rủ thêm người thân cho quây quần vậy mà chỉ vài giây sau khoảnh khắc nói cười, thuyền nghiêng rồi lật úp kinhhoang, tôi cố bơi gặp ai là cứu người đấy nhưng chẳng ngờ đến lượt chồng mình và 2 con thì… Chúng tôi đã mất gần 10 năm mới tụ họp được đông đủ như thế này. Nhóm bạn đại học, người định cư nước ngoài, người bận con nhỏ, người mới chữa bệnh xong… Vậy mà cuối cùng cũng có thể cùng nhau tổ chức chuyến đi Hạ Long trong mơ. Có đứa còn rủ thêm cả chồng con, bố mẹ, đúng kiểu “chuyến đi thanh xuân cuối cùng” của một thời gắn bó. Tôi ôm hai đứa con nhỏ vào lòng, cười rạng rỡ khi đứa bạn thân đưa điện thoại ra chụp: “Bắt đầu đếm nhé: 3, 2, 1… Cười lên nào!” Tiếng cười vang vọng giữa vịnh biển. Sóng lăn tăn, nắng phủ nhẹ lên boong tàu. Tôi ngả đầu lên vai chồng, thấy lòng yên bình đến lạ. Nhưng chỉ đúng mười giây sau… Một cơn gió mạnh khiến tàu rung mạnh, rồi đ-ột ngộ;/t nghiêng hẳn sang một bên. Tiếng h-ét thất thanh x-é toạ-c không gian. Cốc nước đổ tràn, điện thoại văng xuống sàn. Đứa con út của tôi bị hất ra khỏi tay – tôi còn chưa kịp phản ứng thì toàn bộ con tàu lật úp. Tôi ngoi lên mặt nước, mặn chát và lạnh tê tái. Khắp nơi là tiếng l-a h;/ét, tiếng tr;/ẻ c;/on khóc, tiếng người kêu cứu. Không kịp nghĩ nhiều, tôi bơi. Gặp ai là kéo lên, gặp ai là cứu được người đấy. Mặt mũi trầy xước, tôi vẫn vùng vẫy tìm từng người trong nhóm. Mỗi người sống là một hy vọng. Tôi cứ nghĩ trời còn thương, vẫn còn phép màu… Cho đến khi tôi nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc của chồng trôi lập lờ dưới lớp dầu loang trên mặt biển…👇👇
Từ xã Tân Yên (tỉnh Bắc Ninh), ba cha con lên đường tới Hạ Long (Quảng Ninh) để đi nghỉ hè, thế rồi không ngờ được rằng đó là kỳ nghỉ hè cuối cùng, “ba xin lỗi mẹ vì không cứu được các con”… Từ xã Tân Yên (Bắc Ninh), sáng sớm tinh mơ, anh Hùng dắt theo hai đứa con nhỏ lên xe khách, tay xách nách mang, lòng phơi phới niềm vui. Sau bao tháng ngày vất vả làm lụng, anh quyết dành trọn kỳ nghỉ hè để đưa con đi chơi. Đích đến là Hạ Long – một nơi mà cả ba cha con chưa từng đặt chân tới. Anh gọi về cho vợ: – Mẹ nó ơi, chiều ba cha con xuống tới nơi, mai đi vịnh nhé! Chị cười trong điện thoại, giọng ấm áp: – Ừ, nhớ giữ gìn cho mấy bố con đấy! Hôm sau, trời Hạ Long trong veo, nắng vàng rót mật. Cả ba cha con hào hứng leo lên một chiếc thuyền du lịch nhỏ để đi tham quan vịnh. Đứa lớn bảy tuổi cứ nhao nhao hỏi: “Ba ơi, kia có phải là hòn Gà Chọi không?”, còn đứa bé ba tuổi chỉ biết cười toe toe khi gió biển mơn man lên mái tóc. Anh Hùng thì tranh thủ chụp vài tấm ảnh, định bụng về làm kỷ niệm. Nhưng không ai ngờ được rằng… đó là những bức ảnh cuối cùng. Khoảng giữa trưa, sóng bắt đầu nổi. Gió biển độ-t ng-ột mạnh lên, trời sầm lại. Người lái thuyền vội quay đầu, định đưa khách vào bờ, nhưng quá muộn. Một con sóng lớn bất ngờ ập đến. Chiếc thuyền nhỏ nghiêng ngả, rồi lật úp giữa vùng nước sâu. Tiếng kêu cứu vang lên thất thanh, hỗ-n loạn. Ba cha con chới với giữa làn nước lạnh buốt. Anh Hùng quàng tay ôm chặt hai đứa con vào lòng, dốc sức đạp nước, cố ngoi lên. Nhưng sóng quá lớn, quá dữ… và anh chỉ có hai tay. Đứa nhỏ hoả;/ng lo;/ạn vùng vẫy, đứa lớn kêu gào gọi mẹ. Anh Hùng gần như kiệt sức. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng cuối cùng, anh khẽ thì thầm, môi mấp máy trong nước: – Mẹ nó ơi… anh xin lỗi… Và rồi 3 tiếng sau khi đội cứu hộ tìm thấy họ, người vợ ở nhà nhận được cuộc điện thoại báo tin về 3 bố con… 👇👇
Từ xã Tân Yên (Bắc Ninh), sáng sớm tinh mơ, anh Hùng dắt theo hai đứa con nhỏ lên xe khách, tay xách nách mang đưa con đi nghỉ hè ở Hạ Long Từ xã Tân Yên (Bắc Ninh), sáng sớm tinh mơ, anh Hùng dắt theo hai đứa con nhỏ lên xe khách, tay… Continue reading Từ xã Tân Yên (tỉnh Bắc Ninh), ba cha con lên đường tới Hạ Long (Quảng Ninh) để đi nghỉ hè, thế rồi không ngờ được rằng đó là kỳ nghỉ hè cuối cùng, “ba xin lỗi mẹ vì không cứu được các con”… Từ xã Tân Yên (Bắc Ninh), sáng sớm tinh mơ, anh Hùng dắt theo hai đứa con nhỏ lên xe khách, tay xách nách mang, lòng phơi phới niềm vui. Sau bao tháng ngày vất vả làm lụng, anh quyết dành trọn kỳ nghỉ hè để đưa con đi chơi. Đích đến là Hạ Long – một nơi mà cả ba cha con chưa từng đặt chân tới. Anh gọi về cho vợ: – Mẹ nó ơi, chiều ba cha con xuống tới nơi, mai đi vịnh nhé! Chị cười trong điện thoại, giọng ấm áp: – Ừ, nhớ giữ gìn cho mấy bố con đấy! Hôm sau, trời Hạ Long trong veo, nắng vàng rót mật. Cả ba cha con hào hứng leo lên một chiếc thuyền du lịch nhỏ để đi tham quan vịnh. Đứa lớn bảy tuổi cứ nhao nhao hỏi: “Ba ơi, kia có phải là hòn Gà Chọi không?”, còn đứa bé ba tuổi chỉ biết cười toe toe khi gió biển mơn man lên mái tóc. Anh Hùng thì tranh thủ chụp vài tấm ảnh, định bụng về làm kỷ niệm. Nhưng không ai ngờ được rằng… đó là những bức ảnh cuối cùng. Khoảng giữa trưa, sóng bắt đầu nổi. Gió biển độ-t ng-ột mạnh lên, trời sầm lại. Người lái thuyền vội quay đầu, định đưa khách vào bờ, nhưng quá muộn. Một con sóng lớn bất ngờ ập đến. Chiếc thuyền nhỏ nghiêng ngả, rồi lật úp giữa vùng nước sâu. Tiếng kêu cứu vang lên thất thanh, hỗ-n loạn. Ba cha con chới với giữa làn nước lạnh buốt. Anh Hùng quàng tay ôm chặt hai đứa con vào lòng, dốc sức đạp nước, cố ngoi lên. Nhưng sóng quá lớn, quá dữ… và anh chỉ có hai tay. Đứa nhỏ hoả;/ng lo;/ạn vùng vẫy, đứa lớn kêu gào gọi mẹ. Anh Hùng gần như kiệt sức. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng cuối cùng, anh khẽ thì thầm, môi mấp máy trong nước: – Mẹ nó ơi… anh xin lỗi… Và rồi 3 tiếng sau khi đội cứu hộ tìm thấy họ, người vợ ở nhà nhận được cuộc điện thoại báo tin về 3 bố con… 👇👇
Người may mắn nhất trong gia đình 8 người đi tàu du lịch ở Hạ Long: Chỉ 3 giây thôi, đã không còn thấy ai ở bên cạnh… 😢👇👇
Toàn bộ lời kể của người vợ đang tìm chồng và 2 con mất tích Trong những bài đăng được mạng xã hội chia sẻ nhiều nhất hôm này là bài kêu cứu khẩn cấp của chị Đ.T.T.L khi đi du lịch cùng chồng và 2 con bất ngờ bị lật tàu khiến chồng và… Continue reading Người may mắn nhất trong gia đình 8 người đi tàu du lịch ở Hạ Long: Chỉ 3 giây thôi, đã không còn thấy ai ở bên cạnh… 😢👇👇
Sau này con sẽ không đ/òi đi Hạ Long nữa, sao mọi người chưa về, ngoài biển có vui đâu … Ngày 20 tháng 7 năm 2025, vịnh Hạ Long rực rỡ dưới ánh nắng mùa hè, thu hút hàng trăm du khách. Con tàu du lịch lướt êm trên mặt nước, Minh đứng ở mũi tàu, chụp ảnh những hòn đảo kỳ vĩ. Anh Nam, một kỹ sư hàng hải, trêu cậu: “Coi chừng sóng cuốn đi đấy, nhóc!” Chị Lan chuẩn bị bữa trưa trên boong, còn anh Hùng kể chuyện về những chuyến đi biển thời trẻ. Không khí tràn ngập tiếng cười, nhưng không ai ngờ rằng bi kịch đang rình rập. Chiều muộn, thời tiết đ/ột n/g/ột chuyển x/ấu. Mây đen kéo đến, gió g/ào th/ét, sóng đ/ánh mạnh vào mạn tàu. Thuyền trưởng cố trấ/n an qua loa, nhưng không kịp phát áo phao thì một tiếng n/ổ va/ng lên từ khoang máy. Tàu nghiêng mạnh, nước tràn vào, và chỉ trong vài phút, con tàu lật úp giữa vịnh Hạ Long. Minh, đang ở mũi tàu, bị h/ất vă/ng xuống nước. Anh bơi loạn xạ trong bóng tối, cố gọi bố mẹ và anh trai, nhưng chỉ nghe thấy tiếng l/a h/ét và sóng g;à;o. May mắn, Minh bám được vào một mảnh gỗ trôi nổi – một phần của bàn ăn trên tàu. Xung quanh, những hành khách khác cũng đang v/ật lộ/n với dòng nước. Minh h/ét lên: “Bố! Mẹ! Anh Nam!” Nhưng không có tiếng đáp lại. Đội cứu hộ đến sau vài giờ, kéo Minh lên một chiếc xuồng. Cậu ng/ã qu/ỵ, mắt đỏ hoe, lẩm bẩm: “Sao mọi người chưa về? Ngoài biển có vui đâu…” Minh được đưa về một khách sạn gần bến cảng, nơi những người số/ng s/ót tụ tập chờ tin tức …………………….. ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇👇
Sau này con sẽ không đ/òi đi Hạ Long nữa, sao mọi người chưa về, ngoài biển có vui đâu … Ngày 20 tháng 7 năm 2025, vịnh Hạ Long rực rỡ dưới ánh nắng mùa hè, thu hút hàng trăm du khách. Trong số đó là gia đình Minh – một chàng trai 18… Continue reading Sau này con sẽ không đ/òi đi Hạ Long nữa, sao mọi người chưa về, ngoài biển có vui đâu … Ngày 20 tháng 7 năm 2025, vịnh Hạ Long rực rỡ dưới ánh nắng mùa hè, thu hút hàng trăm du khách. Con tàu du lịch lướt êm trên mặt nước, Minh đứng ở mũi tàu, chụp ảnh những hòn đảo kỳ vĩ. Anh Nam, một kỹ sư hàng hải, trêu cậu: “Coi chừng sóng cuốn đi đấy, nhóc!” Chị Lan chuẩn bị bữa trưa trên boong, còn anh Hùng kể chuyện về những chuyến đi biển thời trẻ. Không khí tràn ngập tiếng cười, nhưng không ai ngờ rằng bi kịch đang rình rập. Chiều muộn, thời tiết đ/ột n/g/ột chuyển x/ấu. Mây đen kéo đến, gió g/ào th/ét, sóng đ/ánh mạnh vào mạn tàu. Thuyền trưởng cố trấ/n an qua loa, nhưng không kịp phát áo phao thì một tiếng n/ổ va/ng lên từ khoang máy. Tàu nghiêng mạnh, nước tràn vào, và chỉ trong vài phút, con tàu lật úp giữa vịnh Hạ Long. Minh, đang ở mũi tàu, bị h/ất vă/ng xuống nước. Anh bơi loạn xạ trong bóng tối, cố gọi bố mẹ và anh trai, nhưng chỉ nghe thấy tiếng l/a h/ét và sóng g;à;o. May mắn, Minh bám được vào một mảnh gỗ trôi nổi – một phần của bàn ăn trên tàu. Xung quanh, những hành khách khác cũng đang v/ật lộ/n với dòng nước. Minh h/ét lên: “Bố! Mẹ! Anh Nam!” Nhưng không có tiếng đáp lại. Đội cứu hộ đến sau vài giờ, kéo Minh lên một chiếc xuồng. Cậu ng/ã qu/ỵ, mắt đỏ hoe, lẩm bẩm: “Sao mọi người chưa về? Ngoài biển có vui đâu…” Minh được đưa về một khách sạn gần bến cảng, nơi những người số/ng s/ót tụ tập chờ tin tức …………………….. ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇👇