Cả Lớp CҺȇ Bé Gáι Lớp 3 Có Mùι Hȏι, KҺι Cȏ Gιáo PҺát Hιệп Ra Lý Do Và Gọι CảпҺ Sát Troпg Hoảпg Loạп….. Tháng 9 bắt đầu với cái nóng oi ả len lỏi vào lớp 3A của trường Tiểu học Phú An, một thị trấn nhỏ. Cô Minh Hằng, 42 tuổi, là giáo viên hợp đồng, mới dạy thay được ba tuần cho cô chủ nhiệm nghỉ sinh. Trước đây, cô từng là luật sư bảo vệ quyền trẻ em trong 19 năm, xử lý 43 vụ, hai lần suýt mất mạng, và một lần mất tất cả. Sau cái chết của Minh, một cậu bé hàng xóm bị cha dượng sát hại, cô bỏ nghề luật, chuyển đến đây và làm giáo viên để chữa lành vết thương tâm hồn. Nhưng bản năng bảo vệ trẻ em của cô chưa bao giờ tắt, chỉ ngủ yên, chờ một tia lửa để bùng lên. Minh Hằng nhanh chóng nhận ra tính cách của từng học sinh: đứa nào hiền, đứa nào mơ mộng, đứa nào học giỏi nhưng nghịch ngầm. Nhưng có một bé gái khiến cô không thể hiểu nổi: Ngọc Ánh, tám tuổi. Từ ngày đầu, Ánh luôn chọn góc phải cuối lớp, nhưng không bao giờ ngồi. Suốt 17 ngày, em đứng qua từng tiết học, không than vãn, không xin đổi chỗ, không giải thích. Khi cô hỏi, Ánh chỉ lắc đầu, thì thầm: “Em không thích ngồi.” Chiếc áo len màu rêu bạc màu em mặc mỗi ngày bốc mùi ẩm mốc. Ban đầu, Minh Hằng nghĩ do thời tiết nồm, nhưng khi các bạn khác chuyển sang áo ngắn tay vì trời nắng, Ánh vẫn giữ nguyên áo len – không thay, không giặt, không nói gì. Một số bạn bắt đầu xì xào. Hai đứa trẻ mách cô: “Cô ơi, bạn Ánh hôi lắm.” Trong giờ thể dục, các bạn dần tránh Ánh, không chơi chung nhóm. Ánh không phản ứng, chỉ im lặng, mắt cúi gằm, dáng người co rúm. Minh Hằng ghi chép cẩn thận vào cuốn sổ cô mang theo từ thời làm luật sư: “Ngày 5: Đứng cả ngày, không kêu ca, tránh giao tiếp. Ngày 10: Không ăn trưa, mặc áo cũ, có mùi.” Nghi ngờ của cô lớn dần. Những dấu hiệu này không xa lạ: trẻ đứng để tránh đau khi ngồi, mặc áo dài tay che vết bầm……………………..ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Cả Lớp CҺȇ Bé Gáι Lớp 3 Có Mùι Hȏι, KҺι Cȏ Gιáo PҺát Hιệп Ra Lý Do Và Gọι CảпҺ Sát Troпg Hoảпg Loạп Tháng 9 bắt đầu với cái nóng oi ả len lỏi vào lớp 3A của trường Tiểu học Phú An, một thị trấn nhỏ. Cô Minh Hằng, 42 tuổi, là… Continue reading Cả Lớp CҺȇ Bé Gáι Lớp 3 Có Mùι Hȏι, KҺι Cȏ Gιáo PҺát Hιệп Ra Lý Do Và Gọι CảпҺ Sát Troпg Hoảпg Loạп….. Tháng 9 bắt đầu với cái nóng oi ả len lỏi vào lớp 3A của trường Tiểu học Phú An, một thị trấn nhỏ. Cô Minh Hằng, 42 tuổi, là giáo viên hợp đồng, mới dạy thay được ba tuần cho cô chủ nhiệm nghỉ sinh. Trước đây, cô từng là luật sư bảo vệ quyền trẻ em trong 19 năm, xử lý 43 vụ, hai lần suýt mất mạng, và một lần mất tất cả. Sau cái chết của Minh, một cậu bé hàng xóm bị cha dượng sát hại, cô bỏ nghề luật, chuyển đến đây và làm giáo viên để chữa lành vết thương tâm hồn. Nhưng bản năng bảo vệ trẻ em của cô chưa bao giờ tắt, chỉ ngủ yên, chờ một tia lửa để bùng lên. Minh Hằng nhanh chóng nhận ra tính cách của từng học sinh: đứa nào hiền, đứa nào mơ mộng, đứa nào học giỏi nhưng nghịch ngầm. Nhưng có một bé gái khiến cô không thể hiểu nổi: Ngọc Ánh, tám tuổi. Từ ngày đầu, Ánh luôn chọn góc phải cuối lớp, nhưng không bao giờ ngồi. Suốt 17 ngày, em đứng qua từng tiết học, không than vãn, không xin đổi chỗ, không giải thích. Khi cô hỏi, Ánh chỉ lắc đầu, thì thầm: “Em không thích ngồi.” Chiếc áo len màu rêu bạc màu em mặc mỗi ngày bốc mùi ẩm mốc. Ban đầu, Minh Hằng nghĩ do thời tiết nồm, nhưng khi các bạn khác chuyển sang áo ngắn tay vì trời nắng, Ánh vẫn giữ nguyên áo len – không thay, không giặt, không nói gì. Một số bạn bắt đầu xì xào. Hai đứa trẻ mách cô: “Cô ơi, bạn Ánh hôi lắm.” Trong giờ thể dục, các bạn dần tránh Ánh, không chơi chung nhóm. Ánh không phản ứng, chỉ im lặng, mắt cúi gằm, dáng người co rúm. Minh Hằng ghi chép cẩn thận vào cuốn sổ cô mang theo từ thời làm luật sư: “Ngày 5: Đứng cả ngày, không kêu ca, tránh giao tiếp. Ngày 10: Không ăn trưa, mặc áo cũ, có mùi.” Nghi ngờ của cô lớn dần. Những dấu hiệu này không xa lạ: trẻ đứng để tránh đau khi ngồi, mặc áo dài tay che vết bầm……………………..ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

“Sốc: Từ Hy Viên 3 lần cấp cứu vì nguy kịch ở Nhật, ra đi chỉ sau 5 ngày phát bệnh Bệnh viện không chẩn đoán ra bệnh, bỏ lỡ thời điểm vàng để cứu chữa

“Sốc: Từ Hy Viên 3 lần cấp cứu vì nguy kịch ở Nhật, ra đi chỉ sau 5 ngày phát bệnh Bệnh viện không chẩn đoán ra bệnh, bỏ lỡ thời điểm vàng để cứu chữa Từ Hy Viên được tiết lộ đã có dấu hiệu bất ổn thể chất trong ngày cùng gia đình… Continue reading “Sốc: Từ Hy Viên 3 lần cấp cứu vì nguy kịch ở Nhật, ra đi chỉ sau 5 ngày phát bệnh Bệnh viện không chẩn đoán ra bệnh, bỏ lỡ thời điểm vàng để cứu chữa

Cha gặp nạn nằm l:iệt giường, 7 đứa con thơ lâm cảnh bữa no, bữa đói

Cha gặp nạn nằm l:iệt giường, 7 đứa con thơ lâm cảnh bữa no, bữa đói Trên đường đi làm về, anh Thăng không may gặp tai nạn gãy chân, phải nằm một chỗ. Nhìn đàn con thơ nheo nhóc, vợ tất bật thuốc thang, người đàn ông cứng cỏi bỗng nhiên chảy nước mắt.… Continue reading Cha gặp nạn nằm l:iệt giường, 7 đứa con thơ lâm cảnh bữa no, bữa đói

Một Tâp Đoàn bỏ ra hơn 33 tỉ đồng xây cả bản làng mới tặng dân vùng sạt lở ở Quảng Trị

Một Tâp Đoàn bỏ ra hơn 33 tỉ đồng xây cả bản làng mới tặng dân vùng sạt lở ở Quảng Trị Tập đoàn Sơn Hải bỏ ra hơn 33 tỉ đồng xây cả bản làng mới tặng dân vùng sạt lở Tập đoàn Sơn Hải đã bỏ ra hơn 33 tỉ đồng xây luôn… Continue reading Một Tâp Đoàn bỏ ra hơn 33 tỉ đồng xây cả bản làng mới tặng dân vùng sạt lở ở Quảng Trị

Bố chồng yêu cầu các con góp tiền làm 30 mâm cỗ dịp lễ mừng thọ tuổi 70, tôi vừa lên tiếng can ngăn liền bị ông mắng và đuổi khỏi nhà sau đó

Bố chồng yêu cầu các con góp tiền làm 30 mâm cỗ dịp lễ mừng thọ tuổi 70, tôi vừa lên tiếng can ngăn liền bị ông mắng và đuổi khỏi nhà sau đó Chẳng biết bố chồng tôi nghĩ gì mà lại đưa ra lời đề nghị vô lý này… Bố chồng tôi lên… Continue reading Bố chồng yêu cầu các con góp tiền làm 30 mâm cỗ dịp lễ mừng thọ tuổi 70, tôi vừa lên tiếng can ngăn liền bị ông mắng và đuổi khỏi nhà sau đó

Cô giáo Hương chính thức lên đường, thầy Huấn kh/óc hết nước mắt cũng không cíu được👇

Cô giáo Hương không ổn rồi Cȏng an Hà Nội cáᴑ bʊộc hành vi dàn dựng clip đánh bᴀ̣c rồi đăng Ϯἀi lên Facebᴑᴑķ cὑa chɪ̣ H. và chɪ̣ L. là vi phᴀ̣ṁ pháp lʊậϮ, ķích động Ϯᴇ̣̂ nᴀ̣n ẋã hội, đánh bᴀ̣c, gᴀ̂y Ϯác động Ϯiêʊ cực đến cộng đồng. Ngày 17/4, Cȏng an… Continue reading Cô giáo Hương chính thức lên đường, thầy Huấn kh/óc hết nước mắt cũng không cíu được👇

Nam sinh gốc Việt mồ côi cha, ngủ gầm cầu trúng tuyển ĐH Harvard

Nam sinh gốc Việt mồ côi cha, ngủ gầm cầu trúng tuyển ĐH Harvard Một học sinh gṓc Việt ở Houston, bang Texas (Mỹ) ᵭã vượt qua hoàn cảnh vȏ gia cư, tṓt nghiệp thủ khoa trung học và ᵭược nhận vào Đại học Harvard. Đó ʟà cȃu chuyện của Derrick Ngȏ, 18 tuổi. Ngoài… Continue reading Nam sinh gốc Việt mồ côi cha, ngủ gầm cầu trúng tuyển ĐH Harvard

Chiếc xe bỏ lại bãi biển và hai bạn không bao giờ trở về…. Trên bãi biển Cửa Lò, nơi nắng cuối hè vẫn còn gay gắt, những cơn gió mát lành thổi qua, hòa cùng hơi thở dịu dàng như tiếng thở dài của đại dương. Chiều hôm nay, một chiếc ô tô màu bạc lặng lẽ dừng lại bên bờ bờ bãi biển vắng người. Trên kính sau xe, dòng chữ viết tay bằng bút lông đỏ nổi bật: “Chúng ta mình sẽ cưới nhau vào mùa thu năm nay.” Từ xe bước xuống là Cường, một chàng trai 27 tuổi,phong cách cao gầy, đôi mắt sâu kín như giấu một câu chuyện chưa kể hết, và Trang, cô gái 24 tuổi, nhỏ nhắn, mái tóc dài buộc gọn, ánh mắt trong veo tựa mặt biển ẩn. Họ là một cặp đôi đã yêu nhau gần bốn năm, một tình yêu yên bình nhưng sâu sắc, gắn bó bởi những ước mơ giản dị về một tương lai chung. Cường là kỹ sư xây dựng, Trang là lập thành viên sân bóng. Cả hai đều sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Nghệ An, nơi những con sóng Cửa Lò đã chứng kiến ​​tuổi thơ và tình yêu của họ. Họ đã lên kế hoạch kết thúc sau Tết, khi mùa thu dịu mát sẽ là thời điểm hoàn hảo để trang trải chiếc Váy cưới của mình. Chiều hôm nay, sau khi tan lớp, Trang nhắn tin: “Anh có rảnh không?” Cường trả lời ngay: “Có, anh sẽ đón em đi biển nhé.” Không nhỏ do dự, họ lái xe đến bãi biển, mang theo một tấm tham chiếu nhỏ, ít trái cây và một chiếc loa Bluetooth phát những bản nhạc yêu thích. Tiếng cười nhẹ nhàng của họ hòa vào không khí, ánh mắt trao nhau đầy hứa hẹn về một tương lai hạnh phúc. Ngồi trên tấm tham, Trang bất ngờ hỏi: “Anh có nghĩ nếu mình chết đi bây giờ thì cũng không tiếc tiếc không?” Cường lại, rồi cười cười: “Chỉ khi được chết cùng em thì mới không tiếc.” Họ ngồi bên nhau, ngắm mặt trời chìm dần xuống biển, mùi muối mặn mò lấy họ, sóng gió nhẹ nhàng như muốn ôm khoảnh khắc ấy.Khi ánh hoàng hôn rực rỡ đỏ mặt biển, Cường và Trang nắm tay nhau bước xuống nước. Họ đi xa dần bờ biển, nước ngập đến đầu gối, rồi đến eo. Trang hơi thở rè, giọng lo lắng: “Anh đừng đi xa quá.” Cường Thử thách an: “Không sao đâu, anh nắm tay em rồi mà.” Nhưng biển hôm nay có điều gì bất ngờ. Dưới làn sóng dịu dàng là những đoạn đáy cát trũng sâu bất ngờ. Mấy ngày trước đã có cảnh báo về đường bờ biển chạy xa, nhưng cả hai không hề biết. Gió bất ngờ mạnh lên, sóng đập vào lưng họ. Chỉ trong một khoảnh khắc khắc, cát dưới chân xuống xuống. Trang hét lên:…………………….ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇

Chiếc xe bỏ lại bãi biển và hai bạn không bao giờ trở về…. Trên bãi biển Cửa Lò, nơi nắng cuối hè vẫn còn gay gắt, những cơn gió mát lành thổi qua, hòa cùng hơi thở dịu dàng như tiếng thở dài của đại dương. Chiều hôm nay, một chiếc ô tô màu… Continue reading Chiếc xe bỏ lại bãi biển và hai bạn không bao giờ trở về…. Trên bãi biển Cửa Lò, nơi nắng cuối hè vẫn còn gay gắt, những cơn gió mát lành thổi qua, hòa cùng hơi thở dịu dàng như tiếng thở dài của đại dương. Chiều hôm nay, một chiếc ô tô màu bạc lặng lẽ dừng lại bên bờ bờ bãi biển vắng người. Trên kính sau xe, dòng chữ viết tay bằng bút lông đỏ nổi bật: “Chúng ta mình sẽ cưới nhau vào mùa thu năm nay.” Từ xe bước xuống là Cường, một chàng trai 27 tuổi,phong cách cao gầy, đôi mắt sâu kín như giấu một câu chuyện chưa kể hết, và Trang, cô gái 24 tuổi, nhỏ nhắn, mái tóc dài buộc gọn, ánh mắt trong veo tựa mặt biển ẩn. Họ là một cặp đôi đã yêu nhau gần bốn năm, một tình yêu yên bình nhưng sâu sắc, gắn bó bởi những ước mơ giản dị về một tương lai chung. Cường là kỹ sư xây dựng, Trang là lập thành viên sân bóng. Cả hai đều sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Nghệ An, nơi những con sóng Cửa Lò đã chứng kiến ​​tuổi thơ và tình yêu của họ. Họ đã lên kế hoạch kết thúc sau Tết, khi mùa thu dịu mát sẽ là thời điểm hoàn hảo để trang trải chiếc Váy cưới của mình. Chiều hôm nay, sau khi tan lớp, Trang nhắn tin: “Anh có rảnh không?” Cường trả lời ngay: “Có, anh sẽ đón em đi biển nhé.” Không nhỏ do dự, họ lái xe đến bãi biển, mang theo một tấm tham chiếu nhỏ, ít trái cây và một chiếc loa Bluetooth phát những bản nhạc yêu thích. Tiếng cười nhẹ nhàng của họ hòa vào không khí, ánh mắt trao nhau đầy hứa hẹn về một tương lai hạnh phúc. Ngồi trên tấm tham, Trang bất ngờ hỏi: “Anh có nghĩ nếu mình chết đi bây giờ thì cũng không tiếc tiếc không?” Cường lại, rồi cười cười: “Chỉ khi được chết cùng em thì mới không tiếc.” Họ ngồi bên nhau, ngắm mặt trời chìm dần xuống biển, mùi muối mặn mò lấy họ, sóng gió nhẹ nhàng như muốn ôm khoảnh khắc ấy.Khi ánh hoàng hôn rực rỡ đỏ mặt biển, Cường và Trang nắm tay nhau bước xuống nước. Họ đi xa dần bờ biển, nước ngập đến đầu gối, rồi đến eo. Trang hơi thở rè, giọng lo lắng: “Anh đừng đi xa quá.” Cường Thử thách an: “Không sao đâu, anh nắm tay em rồi mà.” Nhưng biển hôm nay có điều gì bất ngờ. Dưới làn sóng dịu dàng là những đoạn đáy cát trũng sâu bất ngờ. Mấy ngày trước đã có cảnh báo về đường bờ biển chạy xa, nhưng cả hai không hề biết. Gió bất ngờ mạnh lên, sóng đập vào lưng họ. Chỉ trong một khoảnh khắc khắc, cát dưới chân xuống xuống. Trang hét lên:…………………….ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇

Máy bay rơi tự do, mọi người tưởng mình sẽ ch/ế/t. Trong những giây phút cuối cùng, điều kỳ diệu đã đến….. Tiếng còi báo động vang lên chói tai, chấn động cả khoang máy bay. Chuyến bay số hiệu VN258 từ Hà Nội đi Paris vừa rời khỏi không phận Việt Nam thì đột ngột rung lắc dữ dội. Hành khách g/ào th/ét, hành lý rơi loảng xoảng xuống sàn. Đèn báo hiệu khẩn cấp nhấp nháy đỏ rực. Cơ trưởng Nguyễn Văn Minh, một phi công kỳ cựu với 20 năm kinh nghiệm, cố gắng giữ bình tĩnh. Giọng ông vang lên trong loa nội bộ: “Xin hành khách giữ nguyên vị trí, cài dây an toàn. Chúng tôi đang gặp trục trặc kỹ thuật.” Khoang máy bay trở nên hỗn loạn. Những chiếc mặt nạ dưỡng khí rơi xuống. Một bà cụ già nắm tay cháu gái run rẩy cầu nguyện. Một người đàn ông trung niên ôm điện thoại, gọi liên tục cho một số máy không ai bắt. Ở ghế 14A, một cô gái trẻ mở máy ghi âm, thì thầm: “Mẹ ơi, con xin lỗi… con yêu mẹ nhiều lắm.” Tiếp viên trưởng Linh loạng choạng trong lối đi, cố trấn an hành khách nhưng nước mắt cô đã lăn dài từ bao giờ. Mỗi người trong khoảnh khắc tưởng chừng cận kề cái chết, đều trở về với bản ngã chân thật nhất. Ở hàng ghế cuối, cậu bé khoảng 10 tuổi hỏi mẹ: “Mẹ ơi, nếu con chết, con có được gặp bố không?” Người mẹ siết chặt cậu vào lòng, không nói nổi lời nào. Máy bay rung mạnh như thể đang lao xuống không trung. Áp suất giảm đột ngột. Trong buồng lái, cơ trưởng Minh căng thẳng đối thoại với bộ phận kiểm soát không lưu. Hệ thống định vị bị mất tín hiệu. Tầm nhìn mờ đục. Họ đang ở giữa một vùng mây dày đặc, bị hút vào một vùng xoáy lạ chưa từng được cảnh báo. Thời gian dường như ngừng lại. Trong khoảnh khắc đó, từng người hành khách – từ già đến trẻ, từ doanh nhân bận rộn đến sinh viên du học, từ người nổi tiếng đến công nhân bình thường – đều buông bỏ tất cả mọi mặt nạ họ từng mang. Không còn khoảng cách, không còn danh phận, chỉ còn nỗi sợ, tình yêu và sự thật. Một người đàn ông đứng dậy giữa khoang, dù bị tiếp viên ngăn cản, lớn tiếng nói…………………………..ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇

Máy bay rơi tự do, mọi người tưởng mình sẽ ch/ế/t. Trong những giây phút cuối cùng, điều kỳ diệu đã đến….. Tiếng còi báo động vang lên chói tai, chấn động cả khoang máy bay. Chuyến bay số hiệu VN258 từ Hà Nội đi Paris vừa rời khỏi không phận Việt Nam thì đột… Continue reading Máy bay rơi tự do, mọi người tưởng mình sẽ ch/ế/t. Trong những giây phút cuối cùng, điều kỳ diệu đã đến….. Tiếng còi báo động vang lên chói tai, chấn động cả khoang máy bay. Chuyến bay số hiệu VN258 từ Hà Nội đi Paris vừa rời khỏi không phận Việt Nam thì đột ngột rung lắc dữ dội. Hành khách g/ào th/ét, hành lý rơi loảng xoảng xuống sàn. Đèn báo hiệu khẩn cấp nhấp nháy đỏ rực. Cơ trưởng Nguyễn Văn Minh, một phi công kỳ cựu với 20 năm kinh nghiệm, cố gắng giữ bình tĩnh. Giọng ông vang lên trong loa nội bộ: “Xin hành khách giữ nguyên vị trí, cài dây an toàn. Chúng tôi đang gặp trục trặc kỹ thuật.” Khoang máy bay trở nên hỗn loạn. Những chiếc mặt nạ dưỡng khí rơi xuống. Một bà cụ già nắm tay cháu gái run rẩy cầu nguyện. Một người đàn ông trung niên ôm điện thoại, gọi liên tục cho một số máy không ai bắt. Ở ghế 14A, một cô gái trẻ mở máy ghi âm, thì thầm: “Mẹ ơi, con xin lỗi… con yêu mẹ nhiều lắm.” Tiếp viên trưởng Linh loạng choạng trong lối đi, cố trấn an hành khách nhưng nước mắt cô đã lăn dài từ bao giờ. Mỗi người trong khoảnh khắc tưởng chừng cận kề cái chết, đều trở về với bản ngã chân thật nhất. Ở hàng ghế cuối, cậu bé khoảng 10 tuổi hỏi mẹ: “Mẹ ơi, nếu con chết, con có được gặp bố không?” Người mẹ siết chặt cậu vào lòng, không nói nổi lời nào. Máy bay rung mạnh như thể đang lao xuống không trung. Áp suất giảm đột ngột. Trong buồng lái, cơ trưởng Minh căng thẳng đối thoại với bộ phận kiểm soát không lưu. Hệ thống định vị bị mất tín hiệu. Tầm nhìn mờ đục. Họ đang ở giữa một vùng mây dày đặc, bị hút vào một vùng xoáy lạ chưa từng được cảnh báo. Thời gian dường như ngừng lại. Trong khoảnh khắc đó, từng người hành khách – từ già đến trẻ, từ doanh nhân bận rộn đến sinh viên du học, từ người nổi tiếng đến công nhân bình thường – đều buông bỏ tất cả mọi mặt nạ họ từng mang. Không còn khoảng cách, không còn danh phận, chỉ còn nỗi sợ, tình yêu và sự thật. Một người đàn ông đứng dậy giữa khoang, dù bị tiếp viên ngăn cản, lớn tiếng nói…………………………..ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇

14 năm trôi qua, Giáo sư vẫn kiên quyết lựa chọn Tết Tây thay vì Tết Ta: “Thích cổ truyền là còn nghèo hoài”

14 năm trôi qua, Giáo sư vẫn kiên quyết lựa chọn Tết Tây thay vì Tết Ta: “Thích cổ truyền là còn nghèo hoài” Đến thời điểm hiện tại, vị Giáo sư vẫn giữ nguyên quan điểm nên bỏ Tết Ta để tránh tình trạng người dân trì trệ, không hứng thú làm việc. Cứ… Continue reading 14 năm trôi qua, Giáo sư vẫn kiên quyết lựa chọn Tết Tây thay vì Tết Ta: “Thích cổ truyền là còn nghèo hoài”