Mẹ từng b;/ỏ tôi ở cổng chùa năm tôi 3 tu;/ổi để đi theo người đàn ông trẻ đẹp nhất xóm, 25 năm sau bà nằm trên bàn m;/ổ Năm tôi lên ba, giữa một đêm mưa rả rích, một người phụ nữ trẻ bế tôi đặt trước cổng chùa. Trong màn sương lạnh buốt,… Continue reading Mẹ từng b;/ỏ tôi ở cổng chùa năm tôi 3 tu;/ổi để đi theo người đàn ông trẻ đẹp nhất xóm, 25 năm sau bà nằm trên bàn m;/ổ… tôi là bác sĩ phụ trách chính và cái kết chẳng ai ngờ tới… Năm tôi lên ba, giữa một đêm mưa rả rích, một người phụ nữ trẻ bế tôi đặt trước cổng chùa. Trong màn sương lạnh buốt, bà đặt một túi vải cũ, bên trong là tấm giấy nhỏ nguệch ngoạc: “Tôi không đủ sức nuôi con. Xin ai tốt bụng cứu giúp. Đứa bé tên An.” Rồi bà quay lưng đi, chạy về phía chiếc xe đang đợi trong bóng tối. Người lái là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng cao, mặc áo sơ mi trắng. Họ đi mất. Không một lần ngoái đầu lại. Tôi lớn lên trong chùa, trong tiếng chuông mõ và câu kinh. Không ai nhận nuôi. Không ai quay lại tìm. Sư thầy bảo tôi rất ngoan, học nhanh, thông minh. Sau này có thể thành người tài. Tôi chọn ngành y. Tôi muốn cứu người — vì không ai từng cứu tôi. 25 năm sau. Tôi là bác sĩ p;h/ẫu thu;ật chính trong một ca mổ tim kh;ẩn c;ấp. Bệnh nhân là nữ, 48 tu;ổi. Tôi xem hồ sơ, bỗng sững lại. Cái tên ấy. Ngày sinh. Quê quán. Cái dấu vết bớt đỏ hình giọt nước ở cổ tay. Mọi thứ trùng khớp. Tôi nhắm mắt. Tim thắt lại. Là bà ấy. Người phụ nữ năm xưa. Mẹ tôi. Cả đời tôi tưởng tượng khoảnh khắc gặp lại bà. Bàn tay tôi run lên một giây… Y tá bỗng hét lên… 👇
Tháng: Tháng 8 2025
Cả họ bắt người vợ ký đơn ly hô;/n khi chồng hôn mê vì t/ai n/ạn chưa tỉnh, đến lúc anh tỉnh dậy và bất ngờ bật điện thoại lên, cả phòng họp gia đình tái mặt đi vì thứ bên trong chính là… Trời mưa xối xả như đổ nỗi oan khiên xuống mái ngói cũ của căn biệt thự ba đời nhà họ Trần. Trong phòng khách rộng lớn, người vợ – Lan – ngồi co ro giữa vòng vây của cả họ nhà chồng. Khuôn mặt trắng bệch, tay vẫn nắm chặt tờ đơn ly hôn còn nguyên dấu mực đỏ. “Cháu nên ký đi,” bác cả trầm giọng, ánh mắt lạnh tanh. “Thằng Minh hô/n m;ê chưa biết số-/ng ch-/ết. Cô còn muốn dây dưa làm gì?” “Đúng đấy,” một người khác chen vào, “thằng bé con nó vẫn là cháu nội nhà này, cô ký xong rồi đưa nó về ngoại mà nuôi, đừng bám víu nữa!” Lan siết chặt mép váy, nước mắt đã cạn khô từ hôm Minh bị ta/i nạ/n. Một vụ ta-i n/ạn bất ngờ khiến anh phải nằm ICU, sống dở ch/;ết dở suốt ba tuần qua. Cô đâu ngờ, người đàn ông cô yêu thương lại bị chính gia đình mình ép cắt đứt mọi ràng buộc chỉ vì… anh chưa kịp tỉnh lại để phản kháng. “Các người…” Lan run rẩy. “Anh ấy chưa c/hế;t! Tôi là vợ hợp pháp của anh ấy!” “Nhưng sẽ không còn là chồng nữa, nếu cô ký đơn!” – Giọng bà mẹ chồng sắc như dao. Cuối cùng, trước áp lực nặng nề, Lan giơ bút lên… ký. Ba ngày sau. Trong phòng họp gia đình, đầy đủ họ hàng từ già đến trẻ, mặt ai cũng hớn hở như sắp chia được tài sản. Cánh cửa bật mở. Bác sĩ đẩy Minh – người chồng từng hôn mê – bước vào. Mắt anh vẫn còn mệt mỏi nhưng sáng rực lên kỳ lạ. Không ai kịp phản ứng, Lan đã nhào tới, nước mắt lại trào ra. “Minh! Anh… anh tỉnh rồi?” Minh siết chặt tay cô, nhìn từng người thân trong căn phòng. Mọi ánh mắt chợt hoảng loạn. Anh bình thản rút điện thoại ra, đặt xuống bàn. Một cú chạm nhẹ. Màn hình sáng lên. Clip đầu tiên phát ra âm thanh sắc bén: Căn phòng như hóa đá. Minh ngước lên, ánh mắt đau đớn, uất nghẹn: “Tôi tưởng tôi có một gia đình… Hóa ra là một cái bẫy.” Bà mẹ chồng run rẩy ngã phịch xuống ghế. Mấy người khác lập bập…👇
Cả họ bắt người vợ ký đơn ly hô;/n khi chồng hôn mê vì t/ai n/ạn chưa tỉnh, đến lúc anh tỉnh dậy và bất ngờ bật điện thoại lên Trời mưa xối xả như đổ nỗi oan khiên xuống mái ngói cũ của căn biệt thự ba đời nhà họ Trần. Trong phòng khách… Continue reading Cả họ bắt người vợ ký đơn ly hô;/n khi chồng hôn mê vì t/ai n/ạn chưa tỉnh, đến lúc anh tỉnh dậy và bất ngờ bật điện thoại lên, cả phòng họp gia đình tái mặt đi vì thứ bên trong chính là… Trời mưa xối xả như đổ nỗi oan khiên xuống mái ngói cũ của căn biệt thự ba đời nhà họ Trần. Trong phòng khách rộng lớn, người vợ – Lan – ngồi co ro giữa vòng vây của cả họ nhà chồng. Khuôn mặt trắng bệch, tay vẫn nắm chặt tờ đơn ly hôn còn nguyên dấu mực đỏ. “Cháu nên ký đi,” bác cả trầm giọng, ánh mắt lạnh tanh. “Thằng Minh hô/n m;ê chưa biết số-/ng ch-/ết. Cô còn muốn dây dưa làm gì?” “Đúng đấy,” một người khác chen vào, “thằng bé con nó vẫn là cháu nội nhà này, cô ký xong rồi đưa nó về ngoại mà nuôi, đừng bám víu nữa!” Lan siết chặt mép váy, nước mắt đã cạn khô từ hôm Minh bị ta/i nạ/n. Một vụ ta-i n/ạn bất ngờ khiến anh phải nằm ICU, sống dở ch/;ết dở suốt ba tuần qua. Cô đâu ngờ, người đàn ông cô yêu thương lại bị chính gia đình mình ép cắt đứt mọi ràng buộc chỉ vì… anh chưa kịp tỉnh lại để phản kháng. “Các người…” Lan run rẩy. “Anh ấy chưa c/hế;t! Tôi là vợ hợp pháp của anh ấy!” “Nhưng sẽ không còn là chồng nữa, nếu cô ký đơn!” – Giọng bà mẹ chồng sắc như dao. Cuối cùng, trước áp lực nặng nề, Lan giơ bút lên… ký. Ba ngày sau. Trong phòng họp gia đình, đầy đủ họ hàng từ già đến trẻ, mặt ai cũng hớn hở như sắp chia được tài sản. Cánh cửa bật mở. Bác sĩ đẩy Minh – người chồng từng hôn mê – bước vào. Mắt anh vẫn còn mệt mỏi nhưng sáng rực lên kỳ lạ. Không ai kịp phản ứng, Lan đã nhào tới, nước mắt lại trào ra. “Minh! Anh… anh tỉnh rồi?” Minh siết chặt tay cô, nhìn từng người thân trong căn phòng. Mọi ánh mắt chợt hoảng loạn. Anh bình thản rút điện thoại ra, đặt xuống bàn. Một cú chạm nhẹ. Màn hình sáng lên. Clip đầu tiên phát ra âm thanh sắc bén: Căn phòng như hóa đá. Minh ngước lên, ánh mắt đau đớn, uất nghẹn: “Tôi tưởng tôi có một gia đình… Hóa ra là một cái bẫy.” Bà mẹ chồng run rẩy ngã phịch xuống ghế. Mấy người khác lập bập…👇