6 người em về quê đòi anh cả chia đều mảnh đất thừa kế 60 tỷ, ai ngờ tất cả đều ra về tay trắng…. Chiều đầu hè, trời miền Tây oi bức. Căn nhà ngói ba gian của cụ Tư – người giàu có nhất vùng Trà Vinh – vẫn đứng sừng sững giữa mảnh vườn đầy nhãn, chôm chôm và sầu riêng. Cụ Tư mất đã hơn một năm, để lại mảnh đất hơn 3.000 mét vuông nằm ngay mặt tiền quốc lộ – hiện được giới đầu tư định giá hơn 60 tỷ đồng. Nhưng điều khiến người trong vùng bàn tán không phải là giá trị đất, mà là chuyện sáu người em về quê đòi chia thừa kế, rồi lại ra về tay trắng. Cụ Tư sinh được bảy người con: sáu trai một gái. Người con cả – anh Hai Hòa – là người duy nhất không rời quê. Từ năm 18 tuổi, sau khi học hết lớp 9, anh ở lại phụ cha làm vườn, canh tác, dựng nhà, chăm mẹ già, rồi nối nghiệp. Trong khi đó, sáu người em – mỗi người có một giấc mộng riêng – kẻ vào Sài Gòn, người ra Hà Nội, có người xuất ngoại. Chỉ có anh Hai Hòa là chưa bao giờ rời khỏi mảnh đất đó. Mọi mùa vụ, mọi đám giỗ, tang lễ, thậm chí những lúc cụ Tư bệnh nằm liệt giường gần hai năm trời – một tay anh lo liệu. Lúc cụ Tư mất, sổ đỏ cũng đứng tên anh. Một buổi chiều đầu tháng Tư, luật sư Nguyễn – người được cụ Tư mời lập di chúc trước khi mất – gọi điện cho sáu người con còn lại, mời về quê họp gia đình…………………………ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇

6 người em về quê đòi anh cả chia đều mảnh đất thừa kế 60 tỷ, ai ngờ tất cả đều ra về tay trắng…. Chiều đầu hè, trời miền Tây oi bức. Căn nhà ngói ba gian của cụ Tư – người giàu có nhất vùng Trà Vinh – vẫn đứng sừng sững giữa… Continue reading 6 người em về quê đòi anh cả chia đều mảnh đất thừa kế 60 tỷ, ai ngờ tất cả đều ra về tay trắng…. Chiều đầu hè, trời miền Tây oi bức. Căn nhà ngói ba gian của cụ Tư – người giàu có nhất vùng Trà Vinh – vẫn đứng sừng sững giữa mảnh vườn đầy nhãn, chôm chôm và sầu riêng. Cụ Tư mất đã hơn một năm, để lại mảnh đất hơn 3.000 mét vuông nằm ngay mặt tiền quốc lộ – hiện được giới đầu tư định giá hơn 60 tỷ đồng. Nhưng điều khiến người trong vùng bàn tán không phải là giá trị đất, mà là chuyện sáu người em về quê đòi chia thừa kế, rồi lại ra về tay trắng. Cụ Tư sinh được bảy người con: sáu trai một gái. Người con cả – anh Hai Hòa – là người duy nhất không rời quê. Từ năm 18 tuổi, sau khi học hết lớp 9, anh ở lại phụ cha làm vườn, canh tác, dựng nhà, chăm mẹ già, rồi nối nghiệp. Trong khi đó, sáu người em – mỗi người có một giấc mộng riêng – kẻ vào Sài Gòn, người ra Hà Nội, có người xuất ngoại. Chỉ có anh Hai Hòa là chưa bao giờ rời khỏi mảnh đất đó. Mọi mùa vụ, mọi đám giỗ, tang lễ, thậm chí những lúc cụ Tư bệnh nằm liệt giường gần hai năm trời – một tay anh lo liệu. Lúc cụ Tư mất, sổ đỏ cũng đứng tên anh. Một buổi chiều đầu tháng Tư, luật sư Nguyễn – người được cụ Tư mời lập di chúc trước khi mất – gọi điện cho sáu người con còn lại, mời về quê họp gia đình…………………………ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇

Bé Gái 6 Tuổi Đến Đồn Công An Nói Hãy Bắt Mẹ Mình, Lý Do Khiến Ai Cũng Rùng Mình… Sáng sớm, tại đồn công an trên phố Trần Hưng Đạo, không khí bỗng chững lại khi một bé gái khoảng 6 tuổi, tóc đen dài, mặc áo khoác len xám rách vai, ôm con gấu bông sờn chỉ, bước vào. Đôi mắt cô bé, đen sâu và trống rỗng, nhìn thẳng vào quầy tiếp dân. Với giọng bình tĩnh lạ lùng, bé nói: “Xin hãy bắt mẹ cháu lại.” Tất cả mọi người trong đồn ngừng thở trong giây lát. Trung úy Hiền, nữ công an trực ban, quỳ xuống ngang tầm mắt bé. “Cháu nói gì cơ? Tên cháu là gì?” “Mai, sáu tuổi, gần bảy,” cô bé đáp, giọng không run. Mai kể rằng mình ra khỏi nhà lúc 6:45 sáng, khi mẹ còn ngủ, mang theo “bản đồ thành phố trong đầu” mà bé đã học thuộc. Hiền sững sờ, ra hiệu cho đồng nghiệp gọi nhân viên bảo trợ trẻ em và dẫn Mai vào phòng hỏi chuyện số ba. “Con đi với cô được không? Chúng ta sẽ nói chuyện và cô gọi đồ ăn sáng cho con,” Hiền nhẹ nhàng nói. Mai đáp: “Con không đói, con ăn một miếng bánh khô trước khi đi, đủ năng lượng.” Trong phòng hỏi chuyện, Mai ngồi thẳng lưng, từ chối chăn ấm dù tay lạnh ngắt, đầy vết xước nhỏ. Hiền hỏi: “Tại sao con muốn mẹ bị bắt?” Mai chỉ vào má phải: “Tối qua mẹ tát con vì con nói mệt, không học được nữa.” Bé kể mẹ, bà Ngân, ép học 6-7 tiếng mỗi ngày từ năm 3 tuổi, gồm bảng tuần hoàn hóa học tiếng Anh, cấu trúc tế bào nhân sơ, toán lớp ba, và luật ứng xử. Nếu học chậm, mẹ đánh bằng thước gỗ hoặc roi da. Mai kéo tay áo………………………..ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇

Bé Gái 6 Tuổi Đến Đồn Công An Nói Hãy Bắt Mẹ Mình, Lý Do Khiến Ai Cũng Rùng Mình… Sáng sớm, tại đồn công an trên phố Trần Hưng Đạo, không khí bỗng chững lại khi một bé gái khoảng 6 tuổi, tóc đen dài, mặc áo khoác len xám rách vai, ôm con… Continue reading Bé Gái 6 Tuổi Đến Đồn Công An Nói Hãy Bắt Mẹ Mình, Lý Do Khiến Ai Cũng Rùng Mình… Sáng sớm, tại đồn công an trên phố Trần Hưng Đạo, không khí bỗng chững lại khi một bé gái khoảng 6 tuổi, tóc đen dài, mặc áo khoác len xám rách vai, ôm con gấu bông sờn chỉ, bước vào. Đôi mắt cô bé, đen sâu và trống rỗng, nhìn thẳng vào quầy tiếp dân. Với giọng bình tĩnh lạ lùng, bé nói: “Xin hãy bắt mẹ cháu lại.” Tất cả mọi người trong đồn ngừng thở trong giây lát. Trung úy Hiền, nữ công an trực ban, quỳ xuống ngang tầm mắt bé. “Cháu nói gì cơ? Tên cháu là gì?” “Mai, sáu tuổi, gần bảy,” cô bé đáp, giọng không run. Mai kể rằng mình ra khỏi nhà lúc 6:45 sáng, khi mẹ còn ngủ, mang theo “bản đồ thành phố trong đầu” mà bé đã học thuộc. Hiền sững sờ, ra hiệu cho đồng nghiệp gọi nhân viên bảo trợ trẻ em và dẫn Mai vào phòng hỏi chuyện số ba. “Con đi với cô được không? Chúng ta sẽ nói chuyện và cô gọi đồ ăn sáng cho con,” Hiền nhẹ nhàng nói. Mai đáp: “Con không đói, con ăn một miếng bánh khô trước khi đi, đủ năng lượng.” Trong phòng hỏi chuyện, Mai ngồi thẳng lưng, từ chối chăn ấm dù tay lạnh ngắt, đầy vết xước nhỏ. Hiền hỏi: “Tại sao con muốn mẹ bị bắt?” Mai chỉ vào má phải: “Tối qua mẹ tát con vì con nói mệt, không học được nữa.” Bé kể mẹ, bà Ngân, ép học 6-7 tiếng mỗi ngày từ năm 3 tuổi, gồm bảng tuần hoàn hóa học tiếng Anh, cấu trúc tế bào nhân sơ, toán lớp ba, và luật ứng xử. Nếu học chậm, mẹ đánh bằng thước gỗ hoặc roi da. Mai kéo tay áo………………………..ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇

Tỷ phú nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mang b/ầu đang b/án xăng, sh/ock vì điều anh làm sau đó… Dưới ánh nắng gay gắt của một buổi chiều hè ở ngoại ô Sài Gòn, trạm xăng nhỏ ven quốc lộ 1A vẫn tấp nập xe cộ. Người phụ nữ mang bầu tên Lan, khoảng 30 tuổi, đứng bên cây xăng, chậm rãi đổ nhiên liệu cho từng chiếc xe. Bụng cô đã to, bước đi nặng nề, nhưng đôi tay vẫn thoăn thoắt làm việc. Mồ hôi thấm ướt áo, cô khẽ đưa tay xoa bụng, thì thầm như muốn trò chuyện với đứa con chưa chào đời. Nụ cười nhẹ nhàng trên môi cô ch/e gi/ấu bao khó khăn của cuộc đời. Cách đó không xa, một chiếc Rolls-Royce đen bóng loáng đỗ lại. Người đàn ông bước ra, vest đen lịch lãm, đeo kính râm, thu hút mọi ánh nhìn. Đó là Minh, một tỷ phú nổi tiếng trong giới bất động sản, người được biết đến với những thương vụ bạc tỷ và tính cách kín đáo. Anh đứng lặng, ánh mắt dán chặt vào Lan. Những người xung quanh bắt đầu xì xào, nghĩ rằng Minh đang k/hó c/hịu vì sự ch/ậm chạ/p của cô. Một vài khách hàng thì thầm: “Ông ấy chắc không quen chờ đợi đâu.” Nhưng ánh mắt của Minh không phải sự phán xét. Trong đôi mắt ấy là một nỗi đ/au sâu thẳm, như thể anh đang nhìn thấy một ký ức đau buồn nào đó…………………….ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Tỷ phú nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mang b/ầu đang b/án xăng, sh/ock vì điều anh làm sau đó.. Dưới ánh nắng gay gắt của một buổi chiều hè ở ngoại ô Sài Gòn, trạm xăng nhỏ ven quốc lộ 1A vẫn tấp nập xe cộ. Người phụ nữ mang bầu tên Lan,… Continue reading Tỷ phú nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mang b/ầu đang b/án xăng, sh/ock vì điều anh làm sau đó… Dưới ánh nắng gay gắt của một buổi chiều hè ở ngoại ô Sài Gòn, trạm xăng nhỏ ven quốc lộ 1A vẫn tấp nập xe cộ. Người phụ nữ mang bầu tên Lan, khoảng 30 tuổi, đứng bên cây xăng, chậm rãi đổ nhiên liệu cho từng chiếc xe. Bụng cô đã to, bước đi nặng nề, nhưng đôi tay vẫn thoăn thoắt làm việc. Mồ hôi thấm ướt áo, cô khẽ đưa tay xoa bụng, thì thầm như muốn trò chuyện với đứa con chưa chào đời. Nụ cười nhẹ nhàng trên môi cô ch/e gi/ấu bao khó khăn của cuộc đời. Cách đó không xa, một chiếc Rolls-Royce đen bóng loáng đỗ lại. Người đàn ông bước ra, vest đen lịch lãm, đeo kính râm, thu hút mọi ánh nhìn. Đó là Minh, một tỷ phú nổi tiếng trong giới bất động sản, người được biết đến với những thương vụ bạc tỷ và tính cách kín đáo. Anh đứng lặng, ánh mắt dán chặt vào Lan. Những người xung quanh bắt đầu xì xào, nghĩ rằng Minh đang k/hó c/hịu vì sự ch/ậm chạ/p của cô. Một vài khách hàng thì thầm: “Ông ấy chắc không quen chờ đợi đâu.” Nhưng ánh mắt của Minh không phải sự phán xét. Trong đôi mắt ấy là một nỗi đ/au sâu thẳm, như thể anh đang nhìn thấy một ký ức đau buồn nào đó…………………….ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Anh xe ôm chở cô dâu bị b;ỏ r;ơi về nhà, không ngờ cô chính là chủ của tập đoàn mà anh sắp bị s;a th;ải…. Ngày hôm ấy trời đổ mưa bất chợt, ngay giữa trưa hè oi ả. Tại ngã tư gần trung tâm hội nghị lớn nhất thành phố, một cô gái mặc váy cưới trắng đứng thất thần giữa dòng xe tấp nập, gương mặt nhoè nhoẹt nước mắt lẫn nước mưa. Ai đi ngang qua cũng nhìn cô như một kẻ điên – hoặc một kẻ đáng thương. Chỉ có một người dừng xe. Chiếc xe máy cũ kỹ khựng lại bên lề đường. Người đàn ông mặc áo khoác xanh bạc màu của dịch vụ xe ôm công nghệ tháo mũ bảo hiểm, nhìn cô với ánh mắt lạ kỳ – không tò mò, không thương hại – mà là sự lặng lẽ, thấu hiểu. “Cô cần giúp gì không?” – anh hỏi, giọng nhỏ nhưng ấm. Cô gái ngẩng lên, ánh mắt cay xè. Một câu hỏi đơn giản nhưng như phá vỡ lớp băng cô đang trốn bên trong. Giọng cô run rẩy: “Anh có thể… chở tôi về không?” “Dĩ nhiên.” Và từ đó, một hành trình đặc biệt bắt đầu…anh xe ôm chở cô dâu bị bỏ rơi về nhà, không ngờ cô chính là chủ của tập đoàn mà anh sắp bị sa thải Anh tên là Minh, 33 tuổi, từng là nhân viên văn phòng của một tập đoàn lớn – Tập đoàn Ánh Thái – nhưng sắp bị cắt giảm nhân sự do tái cơ cấu…………………………..ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Anh xe ôm chở cô dâu bị b;ỏ r;ơi về nhà, không ngờ cô chính là chủ của tập đoàn mà anh sắp bị s;a th;ải… Ngày hôm ấy trời đổ mưa bất chợt, ngay giữa trưa hè oi ả. Tại ngã tư gần trung tâm hội nghị lớn nhất thành phố, một cô gái… Continue reading Anh xe ôm chở cô dâu bị b;ỏ r;ơi về nhà, không ngờ cô chính là chủ của tập đoàn mà anh sắp bị s;a th;ải…. Ngày hôm ấy trời đổ mưa bất chợt, ngay giữa trưa hè oi ả. Tại ngã tư gần trung tâm hội nghị lớn nhất thành phố, một cô gái mặc váy cưới trắng đứng thất thần giữa dòng xe tấp nập, gương mặt nhoè nhoẹt nước mắt lẫn nước mưa. Ai đi ngang qua cũng nhìn cô như một kẻ điên – hoặc một kẻ đáng thương. Chỉ có một người dừng xe. Chiếc xe máy cũ kỹ khựng lại bên lề đường. Người đàn ông mặc áo khoác xanh bạc màu của dịch vụ xe ôm công nghệ tháo mũ bảo hiểm, nhìn cô với ánh mắt lạ kỳ – không tò mò, không thương hại – mà là sự lặng lẽ, thấu hiểu. “Cô cần giúp gì không?” – anh hỏi, giọng nhỏ nhưng ấm. Cô gái ngẩng lên, ánh mắt cay xè. Một câu hỏi đơn giản nhưng như phá vỡ lớp băng cô đang trốn bên trong. Giọng cô run rẩy: “Anh có thể… chở tôi về không?” “Dĩ nhiên.” Và từ đó, một hành trình đặc biệt bắt đầu…anh xe ôm chở cô dâu bị bỏ rơi về nhà, không ngờ cô chính là chủ của tập đoàn mà anh sắp bị sa thải Anh tên là Minh, 33 tuổi, từng là nhân viên văn phòng của một tập đoàn lớn – Tập đoàn Ánh Thái – nhưng sắp bị cắt giảm nhân sự do tái cơ cấu…………………………..ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Lên thăm nhà bố vợ tương lai – anh công an phát hiện chiếc xe Camry từ vụ án 30 năm trước, diễn biến sau đó khiến cả huyện ch/ấn đ/ộng… Tôi tên Dũng, 29 tuổi, công tác tại đội hìn/h s/ự. Bạn gái tôi – Linh – hiền lành, dịu dàng, là giáo viên tiểu học. Sau hơn một năm yêu nhau, Linh bảo: “Cuối tuần này anh rảnh không? Về quê em chơi. Bố em muốn gặp.” Tôi đồng ý ngay. Vừa là phép lịch sự, vừa cũng tò mò về gia đình cô gái tôi định lấy làm vợ. Quê Linh ở một vùng bán sơn địa, cách Hà Nội khoảng 3 tiếng chạy xe. Bố cô – ông Lâm – sống giản dị, ít nói nhưng phong thái có phần… cứng rắn như người từng trong quân ngũ. Cơ ngơi nhà khá khang trang, nhưng thứ khiến tôi chú ý nhất lại là một chiếc xe Camry đời cũ, phủ bạt, nằm im lìm trong nhà kho sau vườn. Trong bữa cơm, tôi buột miệng hỏi: “Bác vẫn giữ chiếc Camry này làm kỷ niệm à? Loại này cháu thấy… rất hiếm.” Ông Lâm khựng lại nửa giây, rồi gật đầu: “Xe bạn cũ để lại.” Câu trả lời lấp lửng. Là công an, tôi có thói quen ghi nhớ tiểu tiết. Biển số chiếc xe đó – tuy phủ bụi – lại có nét cực kỳ quen mắt. Tối đó, trong lúc mọi người ngủ, tôi vào ứng dụng nội bộ của ngành tra cứu biển số. Kết quả hiện lên khiến tôi lạ/nh sống lưng……………………ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Lên thăm nhà bố vợ tương lai – anh công an phát hiện chiếc xe Camry từ vụ án 30 năm trước, diễn biến sau đó khiến cả huyện ch/ấn đ/ộng… Tôi tên Dũng, 29 tuổi, công tác tại đội hình sự. Bạn gái tôi – Linh – hiền lành, dịu dàng, là giáo viên… Continue reading Lên thăm nhà bố vợ tương lai – anh công an phát hiện chiếc xe Camry từ vụ án 30 năm trước, diễn biến sau đó khiến cả huyện ch/ấn đ/ộng… Tôi tên Dũng, 29 tuổi, công tác tại đội hìn/h s/ự. Bạn gái tôi – Linh – hiền lành, dịu dàng, là giáo viên tiểu học. Sau hơn một năm yêu nhau, Linh bảo: “Cuối tuần này anh rảnh không? Về quê em chơi. Bố em muốn gặp.” Tôi đồng ý ngay. Vừa là phép lịch sự, vừa cũng tò mò về gia đình cô gái tôi định lấy làm vợ. Quê Linh ở một vùng bán sơn địa, cách Hà Nội khoảng 3 tiếng chạy xe. Bố cô – ông Lâm – sống giản dị, ít nói nhưng phong thái có phần… cứng rắn như người từng trong quân ngũ. Cơ ngơi nhà khá khang trang, nhưng thứ khiến tôi chú ý nhất lại là một chiếc xe Camry đời cũ, phủ bạt, nằm im lìm trong nhà kho sau vườn. Trong bữa cơm, tôi buột miệng hỏi: “Bác vẫn giữ chiếc Camry này làm kỷ niệm à? Loại này cháu thấy… rất hiếm.” Ông Lâm khựng lại nửa giây, rồi gật đầu: “Xe bạn cũ để lại.” Câu trả lời lấp lửng. Là công an, tôi có thói quen ghi nhớ tiểu tiết. Biển số chiếc xe đó – tuy phủ bụi – lại có nét cực kỳ quen mắt. Tối đó, trong lúc mọi người ngủ, tôi vào ứng dụng nội bộ của ngành tra cứu biển số. Kết quả hiện lên khiến tôi lạ/nh sống lưng……………………ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Sốc: Ngô Kiến Huy và quản lý 12 năm mâu thuẫn chuyện tiền bạc, nam ca sĩ đăng đàn yêu cầu đối chất!

Sốc: Ngô Kiến Huy và quản lý 12 năm mâu thuẫn chuyện tiền bạc, nam ca sĩ đăng đàn yêu cầu đối chất! Ngô Kiến Huy liên tục để lại những bình luận thể hiện sự bức xúc trên trang cá nhân của quản lý cũ vì không thể tìm gặp để giải quyết Ngày… Continue reading Sốc: Ngô Kiến Huy và quản lý 12 năm mâu thuẫn chuyện tiền bạc, nam ca sĩ đăng đàn yêu cầu đối chất!

Xotxa giấc mơ dang dở của nữ phi công gốc Việt vừa tunan, một cuộc đời rực rỡ vừa vụt tắt

Giấc mơ dang dở của nữ phi công gốc Việt vừa tunan Sinh ra và lớn lên ở một làng quê không có điện tại Phú Yên, Nguyễn Anh Thư đã vượt nghịch cảnh thực hiện ước mơ bay vòng quanh thế giới. Nhưng “những cuộc dạo chơi với bầu trời” của người phụ nữ… Continue reading Xotxa giấc mơ dang dở của nữ phi công gốc Việt vừa tunan, một cuộc đời rực rỡ vừa vụt tắt

Cô giúp việc bị bà chủ nhà cả ngày m-/ắng là h//ôi h-/ám, m-/ất d//ạy, 1 tuần sau bà chủ bất ngờ nhận được thông báo bị mời lên trụ sở công an vì một b;/í mậ//t đ-ộng trờ-i trong nhà bà… Bà Hằng – một người phụ nữ ngoài 50, giàu có, kiêu kỳ và khó tính – nổi tiếng khắp khu phố vì cái miệng độ;/c như rắn. Trong biệt thự nhà bà, không người giúp việc nào trụ quá 3 tháng. Cho đến khi bà Liên xuất hiện. Bà Liên ít nói, ăn mặc cũ kỹ, luôn cúi đầu. Vừa vào làm được một buổi, bà Hằng đã bắt đầu buông lời: “Trời đất, cái mùi gì vậy? Cô tắm chưa hay chui từ cố;/ng lên hả?” Bà Liên chỉ cúi đầu, không nói gì. Ai cũng nghĩ cô sẽ bỏ việc ngay hôm sau. Nhưng không. Bà Liên ở lại, lặng lẽ như cái bóng. Bà Hằng ngày càng quá quắt. Trước mặt khách, bà Liên là “con ở”, “đồ nhà quê d;/ốt n//át”. Bà bắt bà Liên dọn toilet bằng tay không vì “nước tẩy phí lắm”, phạt cô ăn cơm nguội, ngủ trong kho ẩm mốc. “Mày ở đây là phúc phần nhà mày đấy, còn không biết điều là tao gọi bảo vệ quẳng ra đường!” Đến ngày thứ 7 mới 8 giờ sáng, chuông cổng biệt thự nhà bà Hằng réo vang. Cánh cổng mở ra, ba người công an mặc thường phục bước vào, chìa thẻ ngành: “Chúng tôi là bên điều tra. Xin mời bà Hằng lên trụ sở phối hợp điều tra. Bà Hằng tái mét: “Cái gì?! Các anh nhầm nhà rồi!” Người công an đáp chắc nịch: “Không nhầm. Cảnh sát dẫn bà Hằng lên xe. Bà Liên lúc này bước ra từ trong bếp, cầm trên tay chiếc laptop quen thuộc. Người công an trẻ gật đầu với cô và nói… 👇

Cô giúp việc bị bà chủ nhà cả ngày m-/ắng là h//ôi h-/ám, m-/ất d//ạy, 1 tuần sau bà chủ bất ngờ nhận được thông báo bị mời lên trụ sở công an Bà Hằng – một người phụ nữ ngoài 50, giàu có, kiêu kỳ và khó tính – nổi tiếng khắp khu phố… Continue reading Cô giúp việc bị bà chủ nhà cả ngày m-/ắng là h//ôi h-/ám, m-/ất d//ạy, 1 tuần sau bà chủ bất ngờ nhận được thông báo bị mời lên trụ sở công an vì một b;/í mậ//t đ-ộng trờ-i trong nhà bà… Bà Hằng – một người phụ nữ ngoài 50, giàu có, kiêu kỳ và khó tính – nổi tiếng khắp khu phố vì cái miệng độ;/c như rắn. Trong biệt thự nhà bà, không người giúp việc nào trụ quá 3 tháng. Cho đến khi bà Liên xuất hiện. Bà Liên ít nói, ăn mặc cũ kỹ, luôn cúi đầu. Vừa vào làm được một buổi, bà Hằng đã bắt đầu buông lời: “Trời đất, cái mùi gì vậy? Cô tắm chưa hay chui từ cố;/ng lên hả?” Bà Liên chỉ cúi đầu, không nói gì. Ai cũng nghĩ cô sẽ bỏ việc ngay hôm sau. Nhưng không. Bà Liên ở lại, lặng lẽ như cái bóng. Bà Hằng ngày càng quá quắt. Trước mặt khách, bà Liên là “con ở”, “đồ nhà quê d;/ốt n//át”. Bà bắt bà Liên dọn toilet bằng tay không vì “nước tẩy phí lắm”, phạt cô ăn cơm nguội, ngủ trong kho ẩm mốc. “Mày ở đây là phúc phần nhà mày đấy, còn không biết điều là tao gọi bảo vệ quẳng ra đường!” Đến ngày thứ 7 mới 8 giờ sáng, chuông cổng biệt thự nhà bà Hằng réo vang. Cánh cổng mở ra, ba người công an mặc thường phục bước vào, chìa thẻ ngành: “Chúng tôi là bên điều tra. Xin mời bà Hằng lên trụ sở phối hợp điều tra. Bà Hằng tái mét: “Cái gì?! Các anh nhầm nhà rồi!” Người công an đáp chắc nịch: “Không nhầm. Cảnh sát dẫn bà Hằng lên xe. Bà Liên lúc này bước ra từ trong bếp, cầm trên tay chiếc laptop quen thuộc. Người công an trẻ gật đầu với cô và nói… 👇

TIN BUỒN: Ông Hoàng Nam Tiến nguyên Chủ tịch FPT Software quadoi -còn trẻ quá trời ơi

TIN BUỒN: Ông Hoàng Nam Tiến nguyên Chủ tịch FPT Software quadoi Ông Hoàng Nam Tiến, Phó Chủ tịch Hội đồng trường Đại học FPT, qua đời ở tuổi 56. Ông Hoàng Nam Tiến, Phó Chủ tịch Hội đồng trường Đại học FPT, qua đời vào chiều 31/7. Ông Hoàng Nam Tiến. Ông Hoàng Nam… Continue reading TIN BUỒN: Ông Hoàng Nam Tiến nguyên Chủ tịch FPT Software quadoi -còn trẻ quá trời ơi

Chị gái thuyết phục mẹ bán đất để chia tiền cho các em, ai cũng mừng rỡ cho đến ngày mẹ đột ngột qu/a đ;;ời – đoạn ghi âm cuối cùng khiến cả nhà không ai dám cầm lấy 1 đồng… Trong căn nhà cấp 4 nằm lọt thỏm giữa khu phố đã bắt đầu đô thị hóa, bà Tư sống cùng cô con gái lớn – chị Hoa – người được xem là “chị cả gánh vác” của gia đình sau khi chồng bà mất sớm. Nhà có 4 anh chị em: Hoa là chị cả, sau còn 2 em trai và 1 em gái. Ai cũng nghèo khó, sống lam lũ, nên khi biết mẹ còn mảnh đất gần mặt đường đang có người trả hơn 4 tỷ, chị Hoa rốt ráo thúc mẹ bán: – “Mẹ có xài hết đời đâu, chia cho tụi con mỗi đứa một ít làm vốn, mua cái nhà, cái xe, sau này còn đỡ vất.” Ban đầu bà Tư do dự. Đó là đất cha để lại, cũng là nơi bà định dưỡng già. Nhưng vì thương con, vì tin con cái sẽ không quên mình, bà gật đầu. Bán đất xong, bà chia đều cho 4 người con. Ai cũng nhận, cũng cười. Người em trai mua xe tải. Em gái mở tiệm tóc. Chỉ còn chị Hoa là vẫn ở lại chăm sóc mẹ, nhưng bắt đầu hay bận rộn, hay cáu gắt, hay bỏ bà ăn uống một mình. Hai tháng sau, bà Tư đột ngột qua đời trong lúc đang nằm nghỉ trưa. Không bệnh nền, không dấu hiệu gì báo trước. T/ang lễ diễn ra nhanh gọn. Không ai khóc quá nhiều. Có lẽ vì nghĩ: “Mẹ cũng hưởng thọ, mà trước khi mất đã để lại hết tài sản.” Nhưng ba ngày sau, mọi chuyện rẽ sang hướng không ai ngờ. Chị Hoa lục tìm điện thoại của mẹ để gọi cho người quen báo cáo giấy tờ. Trong lúc tìm danh bạ, chị thấy một file ghi âm lạ mang tên “Con cái”. Tò mò, chị mở ra. Giọng bà Tư, yếu ớt nhưng rõ ràng: Chị Hoa chết lặng. Không ai biết bà đã ghi âm từ khi nào. Nhưng đoạn ghi âm đó – khi được phát ra trong buổi họp mặt 49 ngày – khiến mọi ánh mắt dồn hết về ba người con còn lại, trừ thằng út đang vắng mặt vì phải nằm viện. Mặt ai nấy tái mét. Em trai giữa đỏ mặt quát lớn… 👇

Chị gái thuyết phục mẹ bán đất để chia tiền cho các em, ai cũng mừng rỡ cho đến ngày mẹ đột ngột qu/a đ;;ời Trong căn nhà cấp 4 nằm lọt thỏm giữa khu phố đã bắt đầu đô thị hóa, bà Tư sống cùng cô con gái lớn – chị Hoa – người… Continue reading Chị gái thuyết phục mẹ bán đất để chia tiền cho các em, ai cũng mừng rỡ cho đến ngày mẹ đột ngột qu/a đ;;ời – đoạn ghi âm cuối cùng khiến cả nhà không ai dám cầm lấy 1 đồng… Trong căn nhà cấp 4 nằm lọt thỏm giữa khu phố đã bắt đầu đô thị hóa, bà Tư sống cùng cô con gái lớn – chị Hoa – người được xem là “chị cả gánh vác” của gia đình sau khi chồng bà mất sớm. Nhà có 4 anh chị em: Hoa là chị cả, sau còn 2 em trai và 1 em gái. Ai cũng nghèo khó, sống lam lũ, nên khi biết mẹ còn mảnh đất gần mặt đường đang có người trả hơn 4 tỷ, chị Hoa rốt ráo thúc mẹ bán: – “Mẹ có xài hết đời đâu, chia cho tụi con mỗi đứa một ít làm vốn, mua cái nhà, cái xe, sau này còn đỡ vất.” Ban đầu bà Tư do dự. Đó là đất cha để lại, cũng là nơi bà định dưỡng già. Nhưng vì thương con, vì tin con cái sẽ không quên mình, bà gật đầu. Bán đất xong, bà chia đều cho 4 người con. Ai cũng nhận, cũng cười. Người em trai mua xe tải. Em gái mở tiệm tóc. Chỉ còn chị Hoa là vẫn ở lại chăm sóc mẹ, nhưng bắt đầu hay bận rộn, hay cáu gắt, hay bỏ bà ăn uống một mình. Hai tháng sau, bà Tư đột ngột qua đời trong lúc đang nằm nghỉ trưa. Không bệnh nền, không dấu hiệu gì báo trước. T/ang lễ diễn ra nhanh gọn. Không ai khóc quá nhiều. Có lẽ vì nghĩ: “Mẹ cũng hưởng thọ, mà trước khi mất đã để lại hết tài sản.” Nhưng ba ngày sau, mọi chuyện rẽ sang hướng không ai ngờ. Chị Hoa lục tìm điện thoại của mẹ để gọi cho người quen báo cáo giấy tờ. Trong lúc tìm danh bạ, chị thấy một file ghi âm lạ mang tên “Con cái”. Tò mò, chị mở ra. Giọng bà Tư, yếu ớt nhưng rõ ràng: Chị Hoa chết lặng. Không ai biết bà đã ghi âm từ khi nào. Nhưng đoạn ghi âm đó – khi được phát ra trong buổi họp mặt 49 ngày – khiến mọi ánh mắt dồn hết về ba người con còn lại, trừ thằng út đang vắng mặt vì phải nằm viện. Mặt ai nấy tái mét. Em trai giữa đỏ mặt quát lớn… 👇