Mẹ chồng không cho mua mâm c.;úng đắt tiền vào ngày đầy tháng cháu, ai ngờ con dâu cao tay âm thầm bày ra 1 món khiến bà vừa nhìn đã suýt ngấ;/t, cúi mặt đi thẳng về nhà… Nhà chồng tôi thuộc dạng “danh giá nề nếp”, nhưng kỳ thực là tiết kiệm đến mức… buồn cười. Chuyện gì cũng phải “liệu cơm gắp mắm”, thậm chí ngày đầy tháng cháu nội đầu tiên của bà – đứa bé đ;ỏ h;ỏn mà tôi phải vượt cạn khổ sở sinh ra – bà vẫn dặn đi dặn lại: “Mâm cú//ng đừng có bày biện rình rang, vài cái bánh, ít trái cây là được rồi. Thời buổi khó khăn, hoang phí là tội đấy con ạ!” Tôi chỉ “dạ vâng” cho xong, nhưng trong lòng thì uất ức. Không phải vì tôi thích khoa trương, mà vì tôi muốn tổ chức cho con một ngày trọn vẹn – không chỉ để cảm ơn trời đất, mà còn là để lưu giữ ký ức đẹp cho con về sau. Chồng tôi thì như chiếc bóng, nghe mẹ là chính, không dám hó hé. Tôi đành âm thầm lên kế hoạch riêng. Ngày đầy tháng đến. Bà nội bước vào nhà với vẻ mặt tự tin như đã “nắm quyền kiểm soát”. Nhưng vừa bước vào phòng khách, bà lập tức khựng lại. Trước mặt bà là một mâm lễ chỉn chu, đúng theo truyền thống. Nhưng điều khiến bà suýt ng;/ất không phải là mâm cúng, mà là món đặc biệt tôi đặt ở chính giữa bàn: một tờ giấy lồng khung kính. Bà s;/ững luôn người… 👇

Mẹ chồng không cho mua mâm c.;úng đắt tiền vào ngày đầy tháng cháu, ai ngờ con dâu cao tay âm thầm bày ra 1 món “Mẹ chồng không cho mua mâm cúng đắt tiền ngày đầy tháng cháu, ai ngờ con dâu cao tay bày ra 1 món khiến bà vừa nhìn đã suýt… Continue reading Mẹ chồng không cho mua mâm c.;úng đắt tiền vào ngày đầy tháng cháu, ai ngờ con dâu cao tay âm thầm bày ra 1 món khiến bà vừa nhìn đã suýt ngấ;/t, cúi mặt đi thẳng về nhà… Nhà chồng tôi thuộc dạng “danh giá nề nếp”, nhưng kỳ thực là tiết kiệm đến mức… buồn cười. Chuyện gì cũng phải “liệu cơm gắp mắm”, thậm chí ngày đầy tháng cháu nội đầu tiên của bà – đứa bé đ;ỏ h;ỏn mà tôi phải vượt cạn khổ sở sinh ra – bà vẫn dặn đi dặn lại: “Mâm cú//ng đừng có bày biện rình rang, vài cái bánh, ít trái cây là được rồi. Thời buổi khó khăn, hoang phí là tội đấy con ạ!” Tôi chỉ “dạ vâng” cho xong, nhưng trong lòng thì uất ức. Không phải vì tôi thích khoa trương, mà vì tôi muốn tổ chức cho con một ngày trọn vẹn – không chỉ để cảm ơn trời đất, mà còn là để lưu giữ ký ức đẹp cho con về sau. Chồng tôi thì như chiếc bóng, nghe mẹ là chính, không dám hó hé. Tôi đành âm thầm lên kế hoạch riêng. Ngày đầy tháng đến. Bà nội bước vào nhà với vẻ mặt tự tin như đã “nắm quyền kiểm soát”. Nhưng vừa bước vào phòng khách, bà lập tức khựng lại. Trước mặt bà là một mâm lễ chỉn chu, đúng theo truyền thống. Nhưng điều khiến bà suýt ng;/ất không phải là mâm cúng, mà là món đặc biệt tôi đặt ở chính giữa bàn: một tờ giấy lồng khung kính. Bà s;/ững luôn người… 👇

Đang trong đám giỗ, con dâu đứng dậy từ mâm dưới lên mâm trên ngồi cạnh chồng, mẹ chồng sợ m;ất uy quay sang t;át con dâu một cái nhưng bố chồng đùng đùng đứng dậy đưa ra cuốn sổ tiết kiệm khiến mọi người ch:ết lặng vì người đứng tên lại chính là… Đám giỗ ông nội năm nay được tổ chức to hơn mọi năm. Gia đình trưởng họ – tức vợ chồng ông bà Hòa – chuẩn bị từ sớm, sắm sửa đủ đầy, mời cả họ xa gần. Trong bếp, các chị em dâu vẫn xúm xít như thường lệ, ai vào bếp thì biết: Linh – con dâu trưởng – là người xắn tay làm từ đầu đến cuối. Dù là dâu trưởng, Linh vẫn luôn ngồi mâm dưới, đúng lễ đúng nghĩa, chưa bao giờ vượt rào hay tỏ vẻ. Thế nhưng hôm đó, khi bữa cơm vừa bắt đầu, chồng cô – anh Quân – vỗ nhẹ cạnh bên, ý bảo cô lên mâm trên ngồi cùng, vì bàn còn chỗ. Linh lúng túng đứng dậy. Vừa xếp bát đũa định ngồi, thì… Chát! – Một cái tát đanh gọn như trời giáng. Mẹ chồng – bà Hòa – giậ;n d/ữ: – “Biết thân biết phận đi! Dâu con mà đòi ngồi ngang với đàn ông à? Cô trèo lên đầu tôi ngồi rồi còn gì?!” Cả họ sững người. Không khí bàn tiệc chùng xuống. Linh đỏ mặt, tay run run ôm má, muốn quay lại mâm dưới. Nhưng đúng lúc đó, ông Hòa – bố chồng cô – đứng bật dậy. Ông không nói gì, chỉ móc trong túi áo một cuốn sổ tiết kiệm, vỗ “bộp” xuống bàn, lạnh lùng: – “Muốn biết ai là người có quyền ngồi mâm trên à? Đọc cái tên đứng sổ này đi rồi hãy mở miệng nói lễ nghĩa!” Mọi người cúi xuống nhìn: sổ tiết kiệm giá trị hơn 1,2 tỷ, tên người đứng sổ không phải ông Hòa, không phải bà Hòa, mà chính là……………………………….ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Đang trong đám g:iỗ, con dâu đứng dậy từ mâm dưới lên mâm trên ngồi cạnh chồng, mẹ chồng sợ m/ất uy quay sang t/át con dâu……….. Đám giỗ ông nội năm nay được tổ chức to hơn mọi năm. Gia đình trưởng họ – tức vợ chồng ông bà Hòa – chuẩn bị từ… Continue reading Đang trong đám giỗ, con dâu đứng dậy từ mâm dưới lên mâm trên ngồi cạnh chồng, mẹ chồng sợ m;ất uy quay sang t;át con dâu một cái nhưng bố chồng đùng đùng đứng dậy đưa ra cuốn sổ tiết kiệm khiến mọi người ch:ết lặng vì người đứng tên lại chính là… Đám giỗ ông nội năm nay được tổ chức to hơn mọi năm. Gia đình trưởng họ – tức vợ chồng ông bà Hòa – chuẩn bị từ sớm, sắm sửa đủ đầy, mời cả họ xa gần. Trong bếp, các chị em dâu vẫn xúm xít như thường lệ, ai vào bếp thì biết: Linh – con dâu trưởng – là người xắn tay làm từ đầu đến cuối. Dù là dâu trưởng, Linh vẫn luôn ngồi mâm dưới, đúng lễ đúng nghĩa, chưa bao giờ vượt rào hay tỏ vẻ. Thế nhưng hôm đó, khi bữa cơm vừa bắt đầu, chồng cô – anh Quân – vỗ nhẹ cạnh bên, ý bảo cô lên mâm trên ngồi cùng, vì bàn còn chỗ. Linh lúng túng đứng dậy. Vừa xếp bát đũa định ngồi, thì… Chát! – Một cái tát đanh gọn như trời giáng. Mẹ chồng – bà Hòa – giậ;n d/ữ: – “Biết thân biết phận đi! Dâu con mà đòi ngồi ngang với đàn ông à? Cô trèo lên đầu tôi ngồi rồi còn gì?!” Cả họ sững người. Không khí bàn tiệc chùng xuống. Linh đỏ mặt, tay run run ôm má, muốn quay lại mâm dưới. Nhưng đúng lúc đó, ông Hòa – bố chồng cô – đứng bật dậy. Ông không nói gì, chỉ móc trong túi áo một cuốn sổ tiết kiệm, vỗ “bộp” xuống bàn, lạnh lùng: – “Muốn biết ai là người có quyền ngồi mâm trên à? Đọc cái tên đứng sổ này đi rồi hãy mở miệng nói lễ nghĩa!” Mọi người cúi xuống nhìn: sổ tiết kiệm giá trị hơn 1,2 tỷ, tên người đứng sổ không phải ông Hòa, không phải bà Hòa, mà chính là……………………………….ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Làm chồng mà xưng “Mày – Tao” với vợ thì dù cho với lý do gì cũng là đồ bỏ đi

Làm chồng mà xưng “Mày – Tao” với vợ thì dù cho với lý do gì cũng là đồ bỏ đi Cách xưпg hô ʋợ chồпg có ảɴʜ hưởпg ℓớn đến tìпh cảм, hạпh ρhúc giɑ đình. Tuy пhiên, пhiềᴜ пgười chồпg ℓại coi thườпg ʋấn đề пày ʋà tự ý xưпg hô ʋới ʋợ… Continue reading Làm chồng mà xưng “Mày – Tao” với vợ thì dù cho với lý do gì cũng là đồ bỏ đi

Vợ bỏ đi từ lúc 2 cô con gái có 3 tháng tuổi, một ông Minh đã “gà trống nuôi c:on”…30 năm sau 2 chị em trở thành những tỷ phú giàu nhất Việt Nam. Ông Minh, một người đàn ông hiền lành, làm nghề thợ mộc. Ông lấy vợ muộn, đến tuổi 40 mới có được hai cô con gái sinh đôi – An và Ngọc. Nhưng hạnh phúc chưa kéo dài được bao lâu, vợ ông – một phụ nữ trẻ hơn ông gần 15 tuổi – bỏ đi không lời từ biệt khi hai đứa bé mới tròn ba tháng tuổi. Không để bản thân gục ngã, ông Minh bế hai con vào lòng, ngước nhìn mái nhà tranh rách nát mà tự nhủ: “Không có mẹ, tụi nhỏ vẫn phải lớn lên thành người.” 2. Những năm tháng cơ cực: Ông Minh vừa làm thợ mộc thuê ban ngày, vừa nhận làm đồ thủ công vào ban đêm. Đôi bàn tay ông chai sạn, đôi mắt mờ đi vì mất ngủ. Ông tự học cách may tã, pha sữa, dỗ con khi sốt, kể chuyện cổ tích bằng giọng mộc mạc. Những lúc thiếu sữa, ông pha cháo loãng bằng nước cơm cho hai đứa. Cả làng nhìn ông với ánh mắt nửa thương, nửa hoài nghi: “Đàn ông thì nuôi sao nổi hai đứa nhỏ?” Nhưng từng năm trôi qua, An và Ngọc lớn lên ngoan ngoãn, học giỏi, lễ phép – là niềm tự hào duy nhất của ông Minh… đọc thêm dưới bình luận!

Vợ bỏ đi từ lúc 2 cô con gái có 3 tháng tuổi, một ông Minh đã “gà trống nuôi c:on”…30 năm sau 2 chị em trở thành những tỷ phú giàu nhất Việt Nam. Năm 1995, tại một làng quê nghèo ven sông Cổ Chiên, ông Minh, một người đàn ông hiền lành, làm nghề… Continue reading Vợ bỏ đi từ lúc 2 cô con gái có 3 tháng tuổi, một ông Minh đã “gà trống nuôi c:on”…30 năm sau 2 chị em trở thành những tỷ phú giàu nhất Việt Nam. Ông Minh, một người đàn ông hiền lành, làm nghề thợ mộc. Ông lấy vợ muộn, đến tuổi 40 mới có được hai cô con gái sinh đôi – An và Ngọc. Nhưng hạnh phúc chưa kéo dài được bao lâu, vợ ông – một phụ nữ trẻ hơn ông gần 15 tuổi – bỏ đi không lời từ biệt khi hai đứa bé mới tròn ba tháng tuổi. Không để bản thân gục ngã, ông Minh bế hai con vào lòng, ngước nhìn mái nhà tranh rách nát mà tự nhủ: “Không có mẹ, tụi nhỏ vẫn phải lớn lên thành người.” 2. Những năm tháng cơ cực: Ông Minh vừa làm thợ mộc thuê ban ngày, vừa nhận làm đồ thủ công vào ban đêm. Đôi bàn tay ông chai sạn, đôi mắt mờ đi vì mất ngủ. Ông tự học cách may tã, pha sữa, dỗ con khi sốt, kể chuyện cổ tích bằng giọng mộc mạc. Những lúc thiếu sữa, ông pha cháo loãng bằng nước cơm cho hai đứa. Cả làng nhìn ông với ánh mắt nửa thương, nửa hoài nghi: “Đàn ông thì nuôi sao nổi hai đứa nhỏ?” Nhưng từng năm trôi qua, An và Ngọc lớn lên ngoan ngoãn, học giỏi, lễ phép – là niềm tự hào duy nhất của ông Minh… đọc thêm dưới bình luận!

Nhỏ một giọt dầu gió vào quần áo lúc đang ngâm: Công dụng “đặc biệt”, không phải ai cũng biết để áp dụng

Nhỏ một giọt dầu gió vào quần áo lúc đang ngâm: Công dụng “đặc biệt”, không phải ai cũng biết để áp dụng Để bảo quản  quần áo, ngăn ngừa ẩm mốc và tránh sự xâm nhập của côn trùng, bạn có thể thêm một giọt dầu gió vào nước ngâm trước khi giặt. Ngày nay,… Continue reading Nhỏ một giọt dầu gió vào quần áo lúc đang ngâm: Công dụng “đặc biệt”, không phải ai cũng biết để áp dụng

Đưa vợ vào làm xong mọi thủ tục, chỉ còn ít phút nữa là phải ra máy bay, vậy mà anh vẫn bắt tôi huỷ chuyến bay về khách sạn với anh để…. Tôi là Hạnh, 29 tuổi, vừa kết hôn với Tuấn – chồng tôi – được 3 tháng. Chúng tôi sống tại TP.HCM, nhưng vì công việc, tôi phải bay ra Hà Nội để ký hợp đồng với một đối tác lớn. Tuấn, một người chồng chu đáo, quyết định đi cùng tôi, dù anh không có việc gì ở Hà Nội. Anh nói: “Anh muốn đưa vợ đi, tiện thể hai đứa tranh thủ đi chơi một chút.” Tôi hạnh phúc vì sự quan tâm của anh, nên đồng ý. Chuyến đi diễn ra suôn sẻ. Tôi hoàn thành công việc sớm, và hai vợ chồng dành cả buổi chiều dạo quanh Hồ Gươm, ăn kem Tràng Tiền, và chụp ảnh kỷ niệm. Đến tối, chúng tôi ra sân bay Nội Bài để chuẩn bị cho chuyến bay về TP.HCM lúc 21h. Sau khi làm xong thủ tục check-in, còn khoảng 20 phút nữa là đến giờ lên máy bay. Tôi và Tuấn ngồi ở khu vực chờ, tay trong tay, trò chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên, Tuấn nhìn tôi, ánh mắt có phần nghiêm túc. Anh nói: “Hạnh, hay là mình hủy chuyến bay này đi. Anh muốn đưa em về khách sạn gần đây.” Tôi sững sờ, nghĩ anh đùa: “Anh nói gì vậy? Sắp lên máy bay rồi, sao lại hủy?” Nhưng Tuấn nắm tay tôi chặt hơn, giọng khẩn khoản: “Hạnh, tin anh lần này. Anh có linh cảm không tốt. Mình về khách sạn nghỉ một đêm, mai bay chuyến khác được không?” Tôi bắt đầu lo lắng. Tuấn không phải người hay đùa, và tôi thấy ánh mắt anh đầy lo lắng. Dù không hiểu chuyện gì, tôi vẫn đồng ý. Chúng tôi đến quầy vé, hủy chuyến bay với lý do cá nhân, và đặt một phòng tại khách sạn gần sân bay. Trên đường về khách sạn, tôi hỏi: “Anh, sao tự nhiên anh lại muốn hủy? Có chuyện gì à?” Tuấn chỉ lắc đầu: “Anh không chắc, nhưng anh cảm thấy chuyến bay này không an toàn. Anh không muốn mạo hiểm với em.” ……………….ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

vào làm xong mọi thủ tục, chỉ còn ít phút nữa là phải ra máy bay, vậy mà anh vẫn bắt tôi huỷ chuyến bay về khách sạn với anh để… Tôi là Hạnh, 29 tuổi, vừa kết hôn với Tuấn – chồng tôi – được 3 tháng. Chúng tôi sống tại TP.HCM, nhưng vì… Continue reading Đưa vợ vào làm xong mọi thủ tục, chỉ còn ít phút nữa là phải ra máy bay, vậy mà anh vẫn bắt tôi huỷ chuyến bay về khách sạn với anh để…. Tôi là Hạnh, 29 tuổi, vừa kết hôn với Tuấn – chồng tôi – được 3 tháng. Chúng tôi sống tại TP.HCM, nhưng vì công việc, tôi phải bay ra Hà Nội để ký hợp đồng với một đối tác lớn. Tuấn, một người chồng chu đáo, quyết định đi cùng tôi, dù anh không có việc gì ở Hà Nội. Anh nói: “Anh muốn đưa vợ đi, tiện thể hai đứa tranh thủ đi chơi một chút.” Tôi hạnh phúc vì sự quan tâm của anh, nên đồng ý. Chuyến đi diễn ra suôn sẻ. Tôi hoàn thành công việc sớm, và hai vợ chồng dành cả buổi chiều dạo quanh Hồ Gươm, ăn kem Tràng Tiền, và chụp ảnh kỷ niệm. Đến tối, chúng tôi ra sân bay Nội Bài để chuẩn bị cho chuyến bay về TP.HCM lúc 21h. Sau khi làm xong thủ tục check-in, còn khoảng 20 phút nữa là đến giờ lên máy bay. Tôi và Tuấn ngồi ở khu vực chờ, tay trong tay, trò chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên, Tuấn nhìn tôi, ánh mắt có phần nghiêm túc. Anh nói: “Hạnh, hay là mình hủy chuyến bay này đi. Anh muốn đưa em về khách sạn gần đây.” Tôi sững sờ, nghĩ anh đùa: “Anh nói gì vậy? Sắp lên máy bay rồi, sao lại hủy?” Nhưng Tuấn nắm tay tôi chặt hơn, giọng khẩn khoản: “Hạnh, tin anh lần này. Anh có linh cảm không tốt. Mình về khách sạn nghỉ một đêm, mai bay chuyến khác được không?” Tôi bắt đầu lo lắng. Tuấn không phải người hay đùa, và tôi thấy ánh mắt anh đầy lo lắng. Dù không hiểu chuyện gì, tôi vẫn đồng ý. Chúng tôi đến quầy vé, hủy chuyến bay với lý do cá nhân, và đặt một phòng tại khách sạn gần sân bay. Trên đường về khách sạn, tôi hỏi: “Anh, sao tự nhiên anh lại muốn hủy? Có chuyện gì à?” Tuấn chỉ lắc đầu: “Anh không chắc, nhưng anh cảm thấy chuyến bay này không an toàn. Anh không muốn mạo hiểm với em.” ……………….ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Bị cha mẹ ruột bá-/n cho nhà giàu từ năm 10 tuổi để đổi lấy 1 chiếc xe máy, 15 năm sau tôi quay l;ại tặng cho họ 1 chiếc… q;/uan tà;/i

Bị cha mẹ ruột bá-/n cho nhà giàu từ năm 10 tuổi để đổi lấy 1 chiếc xe máy, 15 năm sau tôi quay l;ại tặng cho họ 1 chiếc… q;/uan tà;/i Năm tôi 10 tuổi, trong một buổi trưa hè như mọi ngày, cha mẹ gọi tôi ra sân. “Có người nhận nuôi con,… Continue reading Bị cha mẹ ruột bá-/n cho nhà giàu từ năm 10 tuổi để đổi lấy 1 chiếc xe máy, 15 năm sau tôi quay l;ại tặng cho họ 1 chiếc… q;/uan tà;/i

Cô dâu đang phát biểu bỗng ng;/ất xỉu ngay giữa lễ cưới khi nhìn thấy vết bớt son trên tay mẹ chú rể, thật không ngờ đây chính là người phụ nữ năm xưa đã làm chuyện tà/y trờ/i… Tiếng nhạc cưới rộn ràng vang lên, sảnh tiệc lớn như một giấc mơ được dát vàng. Diễm – cô dâu trẻ, bước đi trên thảm đỏ, nắm tay Minh. Bên dưới sân khấu, mọi người đang vỗ tay, cười nói. Mẹ Minh – một người phụ nữ quý phái, hiền hậu, đứng lên nhẹ nhàng sửa lại khăn voan cho Diễm, ánh mắt đầy tình cảm: “Con xinh lắm… từ giờ gọi mẹ là mẹ nhé.” Diễm mỉm cười, nhưng tim cô lạ lắm. Có cái gì đó… nghèn nghẹn. Từ lần đầu gặp bà – mẹ Minh, cô đã thấy gì đó thân quen. Cái dáng đi nhẹ, cái giọng trầm khàn, ánh mắt… tất cả khiến cô nhói lòng. Nhưng cô gạt đi – có thể do xúc động thôi. Cô đâu ngờ… sự thật sắp đâm xuyên qua tất cả những gì cô đang cố gìn giữ. Tiếng MC vang lên: “Xin mời cô dâu chú rể chuẩn bị trao nhẫn!” Diễm đưa tay đón chiếc nhẫn từ bé gái cầm nhẫn – thì chiếc khăn tay nhỏ lấp ló từ ví tay của mẹ chú rể rơi xuống đất. Cô lao xuống, giật chiếc khăn từ tay người phụ nữ. “Chiếc khăn này… sao bà có được?” – Giọng cô ru/n lên. Người phụ nữ tái mặt, định giật lại thì làm lộ ra vết bớt đỏ trên tay. Nhưng không, bà khựng lại. Và rồi Diễm quá số/c ng/ất tại chỗ. Chú rể s;ửng s;ốt. Khách mời đứng bật dậy. Hóa ra…………………..ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Cô dâu đang phát biểu bỗng ng;/ất xỉu ngay giữa lễ cưới khi nhìn thấy vết bớt son trên tay mẹ chú rể, thật không ngờ đây chính là người phụ nữ năm xưa đã làm chuyện tà/y trờ/i… Tiếng nhạc cưới rộn ràng vang lên, sảnh tiệc lớn như một giấc mơ được dát… Continue reading Cô dâu đang phát biểu bỗng ng;/ất xỉu ngay giữa lễ cưới khi nhìn thấy vết bớt son trên tay mẹ chú rể, thật không ngờ đây chính là người phụ nữ năm xưa đã làm chuyện tà/y trờ/i… Tiếng nhạc cưới rộn ràng vang lên, sảnh tiệc lớn như một giấc mơ được dát vàng. Diễm – cô dâu trẻ, bước đi trên thảm đỏ, nắm tay Minh. Bên dưới sân khấu, mọi người đang vỗ tay, cười nói. Mẹ Minh – một người phụ nữ quý phái, hiền hậu, đứng lên nhẹ nhàng sửa lại khăn voan cho Diễm, ánh mắt đầy tình cảm: “Con xinh lắm… từ giờ gọi mẹ là mẹ nhé.” Diễm mỉm cười, nhưng tim cô lạ lắm. Có cái gì đó… nghèn nghẹn. Từ lần đầu gặp bà – mẹ Minh, cô đã thấy gì đó thân quen. Cái dáng đi nhẹ, cái giọng trầm khàn, ánh mắt… tất cả khiến cô nhói lòng. Nhưng cô gạt đi – có thể do xúc động thôi. Cô đâu ngờ… sự thật sắp đâm xuyên qua tất cả những gì cô đang cố gìn giữ. Tiếng MC vang lên: “Xin mời cô dâu chú rể chuẩn bị trao nhẫn!” Diễm đưa tay đón chiếc nhẫn từ bé gái cầm nhẫn – thì chiếc khăn tay nhỏ lấp ló từ ví tay của mẹ chú rể rơi xuống đất. Cô lao xuống, giật chiếc khăn từ tay người phụ nữ. “Chiếc khăn này… sao bà có được?” – Giọng cô ru/n lên. Người phụ nữ tái mặt, định giật lại thì làm lộ ra vết bớt đỏ trên tay. Nhưng không, bà khựng lại. Và rồi Diễm quá số/c ng/ất tại chỗ. Chú rể s;ửng s;ốt. Khách mời đứng bật dậy. Hóa ra…………………..ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Ông lão 70 t/uổi đầu rụ/ng hết tóc vẫn vung 15 tỷ cưới vợ trẻ xinh như hoa hậu, ai ngờ đêm đ/ộng ph/òng chưa kịp gì đã bị gọi là… bố, chưa kịp đăng ký kết h/ôn đã bị tịch thu toàn bộ tài sản vì… Ông Tư Hòa – đại gia gốc Hoa ở Sài Gòn, 70 tuổi, vợ m/ất sớm, con cái đi định cư nước ngoài hết. Gần chục năm nay, ông sống một mình trong căn biệt thự hơn 50 tỷ, tiền vàng đầy két, sổ đỏ xếp lớp trong ngăn tủ gỗ lim cổ. Một ngày, ông tình cờ gặp Hân – cô gái 20 tu;/ổi, xinh như hoa hậu, m-ồ c’/ôi cha mẹ từ nhỏ, làm nhân viên trong sp-a cao cấp. Gương mặt phúc hậu, giọng nói ngọt như đường mía, và điều ông Tư thích nhất: Hân… rất biết nghe lời. Chỉ sau 2 tháng tìm hiểu, ông Tư quyết cưới Hân làm vợ. Đám cưới hoành tráng 15 tỷ. Váy cưới dát đá quý, xe rước dâu là Bentley mạ vàng, khách mời toàn giới doanh nhân và chính khách. Người ta bảo ông lão hết thời “trúng số”. Nhưng ông Tư thì nghĩ khác: “Tôi có tiền. Tôi xứng đáng được hưởng cái đẹp nốt phần đời còn lại.” Tối tân hô/n, sau tiệc rượu linh đình, ông Tư nằm trên giường trải đầy cánh hồng, nín thở chờ tiếng cửa phòng mở. Hân bước vào, thắp nến, gương mặt mỉm cười đầy ẩn ý. Nhưng trước khi ông kịp nắm lấy tay cô, thì Hân nhìn thẳng vào mắt ông và nói: “Bố à, con xin lỗi…” Ông Tư ngớ người, chưa kịp hiểu chuyện gì thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Công an và đại diện viện kiểm sát ập vào. Lúc ấy, ông Tư mới bàng hoàng nhận ra……………………..ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Ông lão 70 t/uổi đầu rụ/ng hết tóc vẫn vung 15 tỷ cưới vợ trẻ xinh như hoa hậu, ai ngờ đêm đ/ộng ph/òng chưa kịp gì đã bị gọi là… bố, chưa kịp đăng ký kết h/ôn đã bị tịch thu toàn bộ tài sản vì.. Ông Tư Hòa – đại gia gốc Hoa… Continue reading Ông lão 70 t/uổi đầu rụ/ng hết tóc vẫn vung 15 tỷ cưới vợ trẻ xinh như hoa hậu, ai ngờ đêm đ/ộng ph/òng chưa kịp gì đã bị gọi là… bố, chưa kịp đăng ký kết h/ôn đã bị tịch thu toàn bộ tài sản vì… Ông Tư Hòa – đại gia gốc Hoa ở Sài Gòn, 70 tuổi, vợ m/ất sớm, con cái đi định cư nước ngoài hết. Gần chục năm nay, ông sống một mình trong căn biệt thự hơn 50 tỷ, tiền vàng đầy két, sổ đỏ xếp lớp trong ngăn tủ gỗ lim cổ. Một ngày, ông tình cờ gặp Hân – cô gái 20 tu;/ổi, xinh như hoa hậu, m-ồ c’/ôi cha mẹ từ nhỏ, làm nhân viên trong sp-a cao cấp. Gương mặt phúc hậu, giọng nói ngọt như đường mía, và điều ông Tư thích nhất: Hân… rất biết nghe lời. Chỉ sau 2 tháng tìm hiểu, ông Tư quyết cưới Hân làm vợ. Đám cưới hoành tráng 15 tỷ. Váy cưới dát đá quý, xe rước dâu là Bentley mạ vàng, khách mời toàn giới doanh nhân và chính khách. Người ta bảo ông lão hết thời “trúng số”. Nhưng ông Tư thì nghĩ khác: “Tôi có tiền. Tôi xứng đáng được hưởng cái đẹp nốt phần đời còn lại.” Tối tân hô/n, sau tiệc rượu linh đình, ông Tư nằm trên giường trải đầy cánh hồng, nín thở chờ tiếng cửa phòng mở. Hân bước vào, thắp nến, gương mặt mỉm cười đầy ẩn ý. Nhưng trước khi ông kịp nắm lấy tay cô, thì Hân nhìn thẳng vào mắt ông và nói: “Bố à, con xin lỗi…” Ông Tư ngớ người, chưa kịp hiểu chuyện gì thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Công an và đại diện viện kiểm sát ập vào. Lúc ấy, ông Tư mới bàng hoàng nhận ra……………………..ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇