Khoảnh khắc sinh t/ử: Y bác sĩ liều mình cứu cháu bé khỏi tay kẻ cuồng loạn! Hiện công an đã khống chế, bắt được kẻ vào Bệnh viện Sản nhi Nghệ An tấn công y, bác sĩ và làm nhiều người khác bị thương. Gần trưa 23-10, một người đàn ông vào Bệnh viện Sản […]
Tháng: Tháng 10 2025
Bất lực tới cùng cực! Chỉ 21 giây ngắn ngủi nhưng đủ bó/p nghẹt trái tim người vợ trẻ. Giữa đống vỏ lon bia vứt lăn lóc, tiếng cười nói ồn ào, cô ôm con nhỏ “chế/t lặng” đứng nhìn chồng đang say sưa. Sau tiếng thét nghẹn là ánh mắt vô định, như buông xuôi, như phó mặc, là nỗi cô đơn đến nghẹt thở của người từng tin rằng tình yêu có thể giữ được một mái nhà.
Giữa buổi chiều lặng, hình ảnh người phụ nữ trẻ bồng đứa con nhỏ đứng nép bên hiên, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía người chồng đang say sưa cùng bạn nhậu khiến ai xem cũng chùng lòng. Không cần lời thoại, không cần tiếng khóc, chỉ ánh mắt ấy thôi cũng đủ nói […]
Bị bạn trai đại gia yêu 4 năm bỏ đi lấy người khác, cô hoa khôi lấy đại anh phụ hồ ngh//èo cho có chồng. Cứ tưởng đời thế là hết, ai ngờ đêm tân hôn thấy cái tủ gỗ cũ dưới gầm giường là l/ạ liền mở ra xem thì đi//ếng người… Ngày bố mẹ Thủy thông báo con gái lấy chồng cả làng xôn xao: “Hoa khôi học giỏi thế mà lại lấy th//ằng phụ hồ à?”. “Chắc u//ất quá nên lấy đại cho có chồng.”. “Chắc cũng phải làm sao thì người yêu đại gia mới bỏ rơi chứ…”…. Bố mẹ Thủy cũng không còn mặt mũi nào nhìn làng xóm nữa vì trước đó đã trót khoe con gái sắp lấy chồng giàu… Đám cưới diễn ra chóng vánh trong căn nhà nhỏ cũ kỹ ở vùng ven,/ điều mà không bao giờ Thủy nghĩ lại xảy ra với mình. Thủy khóc suốt từ lúc đặt chân vào nhà chồng nhưng cuối cùng cũng tự trấn an mình: thôi thì còn hơn không lấy được ai. Chứ đâu đâu cũng biết Thủy từng có bạn trai suốt 4 năm qua rồi, liệu còn ai muốn lấy cô nữa?? Hưng ngh/èo thật, nhưng ánh mắt anh có cái gì đó chân thành, yên bình. Đêm tân hôn trong căn phòng tường bong tróc, giường sắt kêu cót két, tủ gỗ thì cũ đến nỗi mối ăn xém hết chân.Thủy ngồi thừ trên giường, lòng vẫn nặng nề, nhớ lại những năm tháng thanh xuân đã đá/nh đổi cho một người không xứng đáng. Đêm ấy, khi Hưng đi ra ngoài dọn dẹp, Thủy ngồi trong phòng. Chiếc giường cưới của Thủy cũng là giường cũ tận dụng lại. Nhà chồng cô ngh/èo đến thế là cùng. Ánh đèn vàng mờ, cô nhìn quanh rồi để ý chiếc tủ gỗ cũ dưới gầm giường trống. Chiếc tủ cũ nhưng có hoa văn khá đẹp mắt. Thủy tò mò kéo ra ngoài, mở ra… và điế//ng người… Xem tiếp dưới bình luận…👇👇
Bị đại gia bỏ, cô hoa khôi u/ất h/ận lấy anh phụ hồ – đêm tân hôn mở chiếc tủ cũ mà ch//ết lặng Năm ấy, Thủy, cô gái được mệnh danh là hoa khôi của trường đại học, yêu say đắm Minh, một doanh nhân trẻ giàu có, có công ty riêng, đi xe… Continue reading Bị bạn trai đại gia yêu 4 năm bỏ đi lấy người khác, cô hoa khôi lấy đại anh phụ hồ ngh//èo cho có chồng. Cứ tưởng đời thế là hết, ai ngờ đêm tân hôn thấy cái tủ gỗ cũ dưới gầm giường là l/ạ liền mở ra xem thì đi//ếng người… Ngày bố mẹ Thủy thông báo con gái lấy chồng cả làng xôn xao: “Hoa khôi học giỏi thế mà lại lấy th//ằng phụ hồ à?”. “Chắc u//ất quá nên lấy đại cho có chồng.”. “Chắc cũng phải làm sao thì người yêu đại gia mới bỏ rơi chứ…”…. Bố mẹ Thủy cũng không còn mặt mũi nào nhìn làng xóm nữa vì trước đó đã trót khoe con gái sắp lấy chồng giàu… Đám cưới diễn ra chóng vánh trong căn nhà nhỏ cũ kỹ ở vùng ven,/ điều mà không bao giờ Thủy nghĩ lại xảy ra với mình. Thủy khóc suốt từ lúc đặt chân vào nhà chồng nhưng cuối cùng cũng tự trấn an mình: thôi thì còn hơn không lấy được ai. Chứ đâu đâu cũng biết Thủy từng có bạn trai suốt 4 năm qua rồi, liệu còn ai muốn lấy cô nữa?? Hưng ngh/èo thật, nhưng ánh mắt anh có cái gì đó chân thành, yên bình. Đêm tân hôn trong căn phòng tường bong tróc, giường sắt kêu cót két, tủ gỗ thì cũ đến nỗi mối ăn xém hết chân.Thủy ngồi thừ trên giường, lòng vẫn nặng nề, nhớ lại những năm tháng thanh xuân đã đá/nh đổi cho một người không xứng đáng. Đêm ấy, khi Hưng đi ra ngoài dọn dẹp, Thủy ngồi trong phòng. Chiếc giường cưới của Thủy cũng là giường cũ tận dụng lại. Nhà chồng cô ngh/èo đến thế là cùng. Ánh đèn vàng mờ, cô nhìn quanh rồi để ý chiếc tủ gỗ cũ dưới gầm giường trống. Chiếc tủ cũ nhưng có hoa văn khá đẹp mắt. Thủy tò mò kéo ra ngoài, mở ra… và điế//ng người… Xem tiếp dưới bình luận…👇👇
Vợ tôi xây sẵn m/ộ cho tôi trước khi cô ấy qua đời… Lý do 20 năm sau tôi mới hiểu …Một ngày nọ, khi con gái út của tôi được 6 tuổi, Lan bảo: — “Em muốn xây một cái mộ cho anh trước.” Tôi bật cười: — “Em bị làm sao đấy? Anh còn sống sờ sờ đây mà em nghĩ đến chuyện đó à?” Cô không cười, chỉ bảo: — “Không phải vì em nghĩ anh sắp ch/ế/t. Em chỉ nghĩ… một ngày nào đó, anh sẽ cần một nơi để ngồi xuống, để nghĩ về những gì mình đã trải qua.” Tôi khó chịu, cho rằng cô m/ê t/ín, hoặc đang muốn ám chỉ điều gì đó đầy m/ỉ/a m/a/i. Nhưng cô vẫn cứ làm thật. Mảnh đất nhỏ sau nhà ngoại, nơi yên tĩnh và nhiều cây xanh, được cô chọn làm nơi ấy. Một ngôi mộ giả, chỉ có bia đá khắc tên tôi, và một dòng chữ mờ: “Nơi dành cho người học cách yêu thương khi mọi thứ đã muộn.” Tôi giận. Thật sự giận. Mấy ngày liền tôi không nói chuyện với cô. Tôi thấy cô đi làm về mệt mỏi, ho từng cơn khan, nhưng tôi chỉ nghĩ cô cảm nhẹ, rồi sẽ khỏi. Tôi quá bận để để ý. Rồi một ngày, Lan gục ngã trong phòng bếp. Bác sĩ nói cô bị ung thư giai đoạn cuối. Cô biết từ lâu, nhưng không nói. “Không muốn làm phiền anh,” cô nói với tôi, trong một buổi tối chúng tôi ngồi bên nhau trong bệnh viện. Tôi như bị ai đó đ/á/nh gục.
Vợ tôi xây sẵn m/ộ cho tôi trước khi cô ấy qua đời… Lý do 20 năm sau tôi mới hiểu …Một ngày nọ, khi con gái út của tôi được 6 tuổi, Lan bảo:— “Em muốn xây một cái mộ cho anh trước.”Tôi bật cười:— “Em bị làm sao đấy? Anh còn sống sờ… Continue reading Vợ tôi xây sẵn m/ộ cho tôi trước khi cô ấy qua đời… Lý do 20 năm sau tôi mới hiểu …Một ngày nọ, khi con gái út của tôi được 6 tuổi, Lan bảo: — “Em muốn xây một cái mộ cho anh trước.” Tôi bật cười: — “Em bị làm sao đấy? Anh còn sống sờ sờ đây mà em nghĩ đến chuyện đó à?” Cô không cười, chỉ bảo: — “Không phải vì em nghĩ anh sắp ch/ế/t. Em chỉ nghĩ… một ngày nào đó, anh sẽ cần một nơi để ngồi xuống, để nghĩ về những gì mình đã trải qua.” Tôi khó chịu, cho rằng cô m/ê t/ín, hoặc đang muốn ám chỉ điều gì đó đầy m/ỉ/a m/a/i. Nhưng cô vẫn cứ làm thật. Mảnh đất nhỏ sau nhà ngoại, nơi yên tĩnh và nhiều cây xanh, được cô chọn làm nơi ấy. Một ngôi mộ giả, chỉ có bia đá khắc tên tôi, và một dòng chữ mờ: “Nơi dành cho người học cách yêu thương khi mọi thứ đã muộn.” Tôi giận. Thật sự giận. Mấy ngày liền tôi không nói chuyện với cô. Tôi thấy cô đi làm về mệt mỏi, ho từng cơn khan, nhưng tôi chỉ nghĩ cô cảm nhẹ, rồi sẽ khỏi. Tôi quá bận để để ý. Rồi một ngày, Lan gục ngã trong phòng bếp. Bác sĩ nói cô bị ung thư giai đoạn cuối. Cô biết từ lâu, nhưng không nói. “Không muốn làm phiền anh,” cô nói với tôi, trong một buổi tối chúng tôi ngồi bên nhau trong bệnh viện. Tôi như bị ai đó đ/á/nh gục.
Sau khi mẹ m;/ất, ba anh em rút thăm chia đất, người em út chỉ nhận được gian bếp cũ, nhưng nào ngờ 3 tháng sau hai người anh phải vội vàng bán hết đất đai để về năn nỉ chú út bán cho… Sau ngày mẹ m;/ất, căn nhà cấp 4 ở vùng quê cằn cỗi chỉ còn lại ba anh em trai. Người cha đã mất từ lâu, để lại mỗi mảnh đất hơn 300m2 với căn nhà cũ, trong đó có một cái bếp xiêu vẹo ở phía sau vốn từ lâu đã bỏ hoang. Họp mặt để chia tài sản, ba anh em quyết định rút thăm chia đất cho công bằng. Người anh cả và anh hai may mắn rút được phần đất mặt tiền – nơi có nhà chính và vườn rộng. Phần còn lại, nhỏ nhất, nằm khuất sau nhà – chỉ có mỗi cái bếp cũ đổ nát – rơi vào tay người em út tên Minh. Cả hai anh cười mỉ/a: “Số mày đúng là chỉ hợp với… nồi niêu xoong chảo.” “Thôi, có chỗ che nắng che mưa là được rồi. Còn hơn trắng tay.” Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi về dọn dẹp cái bếp. Ai cũng tưởng cậu em út sẽ buồn, sẽ đòi chia lại. Nhưng mấy ngày sau, Minh âm thầm bắt đầu sửa lại gian bếp. Không gọi thợ, không nhờ hàng xóm, chỉ một mình cặm cụi ngày đêm. Rồi một hôm, khi đang đục sàn gạch cũ để trồng vài luống rau sau bếp, Minh bất ngờ phát hiện… một miếng gạch lạ được lát lệch. Cậu lấy đèn pin rọi vào và tìm thấy một hộc gỗ âm sâu xuống đất. Hóa ra bên trong là một chiếc hộp gỗ đã cũ kỹ, nhưng lại đựng toàn là… Nghe được tin, 2 anh trai vội vàng bán hết đất mặt tiền quay về năn nỉ chú út nhưng thật không ngờ… 👇👇
Sau khi mẹ m;/ất, ba anh em rút thăm chia đất, người em út chỉ nhận được gian bếp cũ, nhưng nào ngờ 3 tháng sau hai người anh phải vội vàng bán hết đất đai để về năn nỉ chú út bán cho…Sau ngày mẹ m;/ất, căn nhà cấp 4 ở vùng quê cằn… Continue reading Sau khi mẹ m;/ất, ba anh em rút thăm chia đất, người em út chỉ nhận được gian bếp cũ, nhưng nào ngờ 3 tháng sau hai người anh phải vội vàng bán hết đất đai để về năn nỉ chú út bán cho… Sau ngày mẹ m;/ất, căn nhà cấp 4 ở vùng quê cằn cỗi chỉ còn lại ba anh em trai. Người cha đã mất từ lâu, để lại mỗi mảnh đất hơn 300m2 với căn nhà cũ, trong đó có một cái bếp xiêu vẹo ở phía sau vốn từ lâu đã bỏ hoang. Họp mặt để chia tài sản, ba anh em quyết định rút thăm chia đất cho công bằng. Người anh cả và anh hai may mắn rút được phần đất mặt tiền – nơi có nhà chính và vườn rộng. Phần còn lại, nhỏ nhất, nằm khuất sau nhà – chỉ có mỗi cái bếp cũ đổ nát – rơi vào tay người em út tên Minh. Cả hai anh cười mỉ/a: “Số mày đúng là chỉ hợp với… nồi niêu xoong chảo.” “Thôi, có chỗ che nắng che mưa là được rồi. Còn hơn trắng tay.” Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi về dọn dẹp cái bếp. Ai cũng tưởng cậu em út sẽ buồn, sẽ đòi chia lại. Nhưng mấy ngày sau, Minh âm thầm bắt đầu sửa lại gian bếp. Không gọi thợ, không nhờ hàng xóm, chỉ một mình cặm cụi ngày đêm. Rồi một hôm, khi đang đục sàn gạch cũ để trồng vài luống rau sau bếp, Minh bất ngờ phát hiện… một miếng gạch lạ được lát lệch. Cậu lấy đèn pin rọi vào và tìm thấy một hộc gỗ âm sâu xuống đất. Hóa ra bên trong là một chiếc hộp gỗ đã cũ kỹ, nhưng lại đựng toàn là… Nghe được tin, 2 anh trai vội vàng bán hết đất mặt tiền quay về năn nỉ chú út nhưng thật không ngờ… 👇👇
Đ:𝐨̛̃ đ:𝐞̉ 𝐜𝐡𝐨 𝐯𝐨̛̣ 𝐜𝐮̃ 𝐜𝐮̉𝐚 𝐦𝐢̀𝐧𝐡, 𝐛𝐚́𝐜 𝐬𝐢̃ 𝐤𝐡𝐨𝐚 𝐬:𝐚̉𝐧 𝐫:𝐮𝐧 𝐫:𝐚̂̉𝐲 𝐤𝐡𝐢 𝐩𝐡𝐚́𝐭 𝐡𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐛:𝐢́ 𝐦:𝐚̣̂𝐭 đ𝐨̣̂:𝐧𝐠 𝐭𝐫:𝐨̛̀𝐢 𝐩𝐡𝐢́𝐚 𝐬𝐚𝐮…
Đỡ đ:ẻ cho vợ cũ của mình, bác sĩ khoa sản r:un r:ẩy khi phát hiện b:í m:ật độ:ng tr:ời phía sau Tuấn lập tức khoác áo blouse, lao nhanh về phòng cấp cứu. Dẫu dày dạn kinh nghiệm, anh vẫn luôn thận trọng với những ca như thế này. Nhưng vừa bước vào, anh… Continue reading Đ:𝐨̛̃ đ:𝐞̉ 𝐜𝐡𝐨 𝐯𝐨̛̣ 𝐜𝐮̃ 𝐜𝐮̉𝐚 𝐦𝐢̀𝐧𝐡, 𝐛𝐚́𝐜 𝐬𝐢̃ 𝐤𝐡𝐨𝐚 𝐬:𝐚̉𝐧 𝐫:𝐮𝐧 𝐫:𝐚̂̉𝐲 𝐤𝐡𝐢 𝐩𝐡𝐚́𝐭 𝐡𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐛:𝐢́ 𝐦:𝐚̣̂𝐭 đ𝐨̣̂:𝐧𝐠 𝐭𝐫:𝐨̛̀𝐢 𝐩𝐡𝐢́𝐚 𝐬𝐚𝐮…
“Chồng đi biển gặp bão mất liên lạc đã 2 năm, tôi vẫn lập di ảnh thắp hương chồng mỗi ngày giỗ…
“Chồng đi biển gặp bão mất liên lạc đã 2 năm, tôi vẫn lập di ảnh thắp hương chồng mỗi ngày giỗ… 2 năm trước, chồng tôi ra khơi như bao lần trước đó. Anh là ngư dân, quen với sóng gió, nắng cháy da và những ngày dài lênh đênh không thấy đất liền.… Continue reading “Chồng đi biển gặp bão mất liên lạc đã 2 năm, tôi vẫn lập di ảnh thắp hương chồng mỗi ngày giỗ…
Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán phục…
Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán phục… Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán… Continue reading Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán phục…
Cô gái 25t bị bạn trai đ//á đ//au đ//ớn đành cưới đại anh xe ôm ng//hèo cho có chồng, lúc mẹ chồng lên trao hồi môn thì ng//ã qu//ỵ… Phúc thoáng nhìn qua gương chiếu hậu, thấy đôi mắt cô đẫm nước, trong lòng anh chợt dâng lên một linh cảm chẳng lành. Đến giữa cầu, Thủy khẽ nói: “Anh chờ tôi một chút… tôi chỉ muốn nhìn sông thôi.” Phúc lặng người. Nhưng khi thấy cô tiến gần la//n ca//n, anh vội lao tới, nắm chặt tay cô, giọng r/un ru/n mà kiên quyết: “Em còn bố mẹ không? Họ sẽ ra sao nếu m//ất em?”.“Một thằ//ng đàn ông p//hản b//ội không đáng để em đánh đổi cả m../ạng số./.ng.” Lời nói ấy như nh../át d./.ao xé to/ang bức tường tu/yệt vọ/ng trong lòng Thủy. Nước mưa hòa nước mắt, cô ò/a kh/óc như đứa tr/ẻ. Cô gục xuống vai anh, khóc cho trôi hết 5 năm yêu thương, hết những tổ/n thươ/ng cô từng nuốt vào lòng. Đêm ấy, Phúc đưa Thủy về nhà. Anh không nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng để lại một câu: “Nếu em cần người lắng nghe, anh sẵn sàng.” Những ngày sau đó, Phúc vẫn thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm: “Em ăn gì chưa?”. “Hôm nay có đi làm không?” Sự chân thành, giản dị của anh khiến Thủy cảm thấy lòng mình yên ổn lạ thường. Không nhà cao cửa rộng, không xe sang, không lời hoa mỹ – chỉ là một người đàn ông luôn sẵn sàng dừng xe giữa đường chỉ để hỏi cô có ổn không. Bốn tháng sau, Phúc tỏ tình. Thủy đồng ý – không phải vì yêu, mà vì cô muốn tr/ả th//ù Nam, muốn cho anh ta thấy, không có anh, cô vẫn hạnh phúc. Ngày cưới, người ta xì xào: “C/on Thủy hoa khôi ngày xưa yêu thằng Nam 5 năm, giờ đi lấy anh xe ôm à?”. “Đúng là gái đẹp mà d//ại, hết tuổi xuân lại lấy đại cho có chồng.” Thủy chỉ mỉm cười nhạt. Cô nghĩ, sau đám cưới này, chỉ cần đăng một tấm hình hạnh phúc, Nam và lũ bạn anh ta chắc chắn sẽ phải ca/y đắ/ng nhìn. Nhưng mọi chuyện chỉ thật sự s//ốc khi mẹ chú rể bước lên sân khấu… Xem tiếp dưới bình luận…👇
Cô gái 25 tuổi cưới đại anh xe ôm cho có chồng Thủy yêu Nam từ khi 2 người là sinh viên năm cuối. 5 năm thanh xuân, họ cùng nhau vượt qua qua bao khó khăn nhưng vô cùng hạnh phúc. Cả hai đã mơ về căn nhà nhỏ nơi có tiếng trẻ con… Continue reading Cô gái 25t bị bạn trai đ//á đ//au đ//ớn đành cưới đại anh xe ôm ng//hèo cho có chồng, lúc mẹ chồng lên trao hồi môn thì ng//ã qu//ỵ… Phúc thoáng nhìn qua gương chiếu hậu, thấy đôi mắt cô đẫm nước, trong lòng anh chợt dâng lên một linh cảm chẳng lành. Đến giữa cầu, Thủy khẽ nói: “Anh chờ tôi một chút… tôi chỉ muốn nhìn sông thôi.” Phúc lặng người. Nhưng khi thấy cô tiến gần la//n ca//n, anh vội lao tới, nắm chặt tay cô, giọng r/un ru/n mà kiên quyết: “Em còn bố mẹ không? Họ sẽ ra sao nếu m//ất em?”.“Một thằ//ng đàn ông p//hản b//ội không đáng để em đánh đổi cả m../ạng số./.ng.” Lời nói ấy như nh../át d./.ao xé to/ang bức tường tu/yệt vọ/ng trong lòng Thủy. Nước mưa hòa nước mắt, cô ò/a kh/óc như đứa tr/ẻ. Cô gục xuống vai anh, khóc cho trôi hết 5 năm yêu thương, hết những tổ/n thươ/ng cô từng nuốt vào lòng. Đêm ấy, Phúc đưa Thủy về nhà. Anh không nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng để lại một câu: “Nếu em cần người lắng nghe, anh sẵn sàng.” Những ngày sau đó, Phúc vẫn thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm: “Em ăn gì chưa?”. “Hôm nay có đi làm không?” Sự chân thành, giản dị của anh khiến Thủy cảm thấy lòng mình yên ổn lạ thường. Không nhà cao cửa rộng, không xe sang, không lời hoa mỹ – chỉ là một người đàn ông luôn sẵn sàng dừng xe giữa đường chỉ để hỏi cô có ổn không. Bốn tháng sau, Phúc tỏ tình. Thủy đồng ý – không phải vì yêu, mà vì cô muốn tr/ả th//ù Nam, muốn cho anh ta thấy, không có anh, cô vẫn hạnh phúc. Ngày cưới, người ta xì xào: “C/on Thủy hoa khôi ngày xưa yêu thằng Nam 5 năm, giờ đi lấy anh xe ôm à?”. “Đúng là gái đẹp mà d//ại, hết tuổi xuân lại lấy đại cho có chồng.” Thủy chỉ mỉm cười nhạt. Cô nghĩ, sau đám cưới này, chỉ cần đăng một tấm hình hạnh phúc, Nam và lũ bạn anh ta chắc chắn sẽ phải ca/y đắ/ng nhìn. Nhưng mọi chuyện chỉ thật sự s//ốc khi mẹ chú rể bước lên sân khấu… Xem tiếp dưới bình luận…👇
Ba bố con được đưa ᴛừ ngoài s?ôɴɢ ᴠề ɴʜà, ᴀɪ ᴄũɴɢ xó-ᴛ ʀồɪ ʟẩᴍ ʙẩᴍ ᴛʀ;/áᴄʜ ᴇᴍ, chỉ có mình em là nhìn thấy sợi dây th-ừng anh vẫn nắm trong tay dùng để ʟàᴍ ᴄʜᴜʏệɴ ᴋʜôɴɢ ᴛʜể ᴄʜấᴘ ɴʜậɴ đó… Bạn đọc tiếp câu chuyện tại bình luận 👇👇👇
Ba bố con anh được đưa ᴛừ ngoài s?ôɴɢ ᴠề ɴʜà mà ᴀɪ ᴄũɴɢ xó-ᴛ ʀồɪ ʟẩᴍ ʙẩᴍ ᴛʀ;/áᴄʜ ᴇᴍ, chỉ có mình em là nhìn thấy sợi dây th-ừng đó Ba bố con được người ta đưa từ sông về,tiếng kèn trống, tiếng khóc, tiếng người xì xào cứ quấn lấy nhau. “Tội nghiệp […]