Điều hòa chỉ có gió mà không máƬ đừng vội gọi Ƭhợ Ƭốn Ƭiền cứ làm Ƭhế này là lạnh Ƭeo Nhiều người gặp phải Ƭình Ƭrạng điều hòa chỉ có gió chứ không máƬ, đừng vội gọi Ƭhợ ngay hãy Ƭhử làm Ƭheo cách này. Điều hòa là ƬhiếƬ bị không Ƭhể Ƭhiếu Ƭrong… Continue reading Điều hòa chỉ có gió mà không mát đừng vội gọi thợ tốn tiền cứ làm thế này là lạnh teo
Tháng: Tháng mười một 2025
Mỗi lần giỗ cha, mẹ đều khóc nức nở, cho đến một hôm chị gái tôi tìm được lá thư của ông ở góc bà;/n th;/ờ “Đừng tin hết những gì mẹ các con kể”, thì chị em tôi mới tá hỏa phát hiện ra… Mỗi năm, đến ngày giỗ cha, không khí trong nhà lại trĩu nặng. Mẹ tôi – người phụ nữ mạnh mẽ và kiệm lời suốt cả cuộc đời – lại như biến thành một người khác. Bà không ăn, không nói, chỉ ngồi trước bàn thờ mà khóc nức nở. Những tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ như xuyên qua từng mạch gỗ, thấm vào không gian khiến cả ba chị em tôi chỉ biết im lặng. Tôi từng hỏi, “Cha mất vì ta;/i nạ;/n thật sao mẹ?” Mẹ chỉ lặng thinh, ánh mắt đỏ hoe lảng tránh. Mỗi lần nhắc đến cha, mẹ đều kể một câu chuyện giống nhau – rằng cha mất do ta-/i nạ;/n giao thông khi đang trên đường đi làm về. Một vụ t;/ai n//ạn bất ngờ, không ai ngờ trước. Chúng tôi tin, suốt 15 năm. Cho đến ngày hôm ấy… Chị tôi – con gái lớn nhất trong nhà – vô tình tìm thấy một lá thư cũ trong góc khuất phía sau bát hương trên b;/àn t-hờ cha. Tờ giấy đã ố vàng, nhưng nét chữ thì vẫn rõ ràng. Là nét chữ của cha. Chị cầm lá thư mà run lên bần bật, gọi hai đứa em đến đọc cùng. Dòng đầu tiên khiến chúng tôi ch;/ết lặng: “Nếu các con đọc được lá thư này, thì hãy nhớ: Đừng tin hết những gì mẹ các con kể.” Cha không hề nhắc đến tai nạn. Ông dặn nếu chúng tôi thực sự muốn biết sự thật, hãy tìm đến căn phòng áp mái – nơi bị khóa suốt nhiều năm qua. Tôi và chị em tôi nhìn nhau. Tim đập dồn dập. Đêm ấy, khi mẹ ngủ, chúng tôi len lén mở khóa căn gác cũ. Điều khủ;/ng khiế-p nhất cuối cùng cũng hiện ra trước mặt 👇👇
Mỗi lần giỗ cha, mẹ đều khóc nức nở, cho đến một hôm chị gái tôi tìm được lá thư của ông ở góc bà;/n th;/ờ Mỗi năm, đến ngày giỗ cha, không khí trong nhà lại trĩu nặng. Mẹ tôi – người phụ nữ mạnh mẽ và kiệm lời suốt cả cuộc đời –… Continue reading Mỗi lần giỗ cha, mẹ đều khóc nức nở, cho đến một hôm chị gái tôi tìm được lá thư của ông ở góc bà;/n th;/ờ “Đừng tin hết những gì mẹ các con kể”, thì chị em tôi mới tá hỏa phát hiện ra… Mỗi năm, đến ngày giỗ cha, không khí trong nhà lại trĩu nặng. Mẹ tôi – người phụ nữ mạnh mẽ và kiệm lời suốt cả cuộc đời – lại như biến thành một người khác. Bà không ăn, không nói, chỉ ngồi trước bàn thờ mà khóc nức nở. Những tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ như xuyên qua từng mạch gỗ, thấm vào không gian khiến cả ba chị em tôi chỉ biết im lặng. Tôi từng hỏi, “Cha mất vì ta;/i nạ;/n thật sao mẹ?” Mẹ chỉ lặng thinh, ánh mắt đỏ hoe lảng tránh. Mỗi lần nhắc đến cha, mẹ đều kể một câu chuyện giống nhau – rằng cha mất do ta-/i nạ;/n giao thông khi đang trên đường đi làm về. Một vụ t;/ai n//ạn bất ngờ, không ai ngờ trước. Chúng tôi tin, suốt 15 năm. Cho đến ngày hôm ấy… Chị tôi – con gái lớn nhất trong nhà – vô tình tìm thấy một lá thư cũ trong góc khuất phía sau bát hương trên b;/àn t-hờ cha. Tờ giấy đã ố vàng, nhưng nét chữ thì vẫn rõ ràng. Là nét chữ của cha. Chị cầm lá thư mà run lên bần bật, gọi hai đứa em đến đọc cùng. Dòng đầu tiên khiến chúng tôi ch;/ết lặng: “Nếu các con đọc được lá thư này, thì hãy nhớ: Đừng tin hết những gì mẹ các con kể.” Cha không hề nhắc đến tai nạn. Ông dặn nếu chúng tôi thực sự muốn biết sự thật, hãy tìm đến căn phòng áp mái – nơi bị khóa suốt nhiều năm qua. Tôi và chị em tôi nhìn nhau. Tim đập dồn dập. Đêm ấy, khi mẹ ngủ, chúng tôi len lén mở khóa căn gác cũ. Điều khủ;/ng khiế-p nhất cuối cùng cũng hiện ra trước mặt 👇👇
Mẹ chồng dặn con dâu không được mở ngăn tủ cuối giường suốt 20 năm trời cho đến ngày bà trúng gió r;/a đi đ/ột ng;/ột, cả nhà mang đi đ/ốt chiếc giường thì ngăn tủ s/ộc lên mùi hô/;i tan-h, thật không ngờ trong đó là… Ngay từ ngày đầu về làm dâu, mẹ chồng tôi đã chỉ thẳng vào chiếc giường gỗ cũ kỹ đặt giữa phòng: “Giường này là gia truyền. Con muốn làm gì thì làm, nhưng cấm tuyệt đối mở ngăn tủ cuối giường. Nhớ cho kỹ.” Tôi r;/ng m//ình. Không phải vì lời dặn, mà vì ánh mắt của bà khi nói câu đó – không phải s;/ợ hãi, mà là đ-e dọ-a. Suốt 20 năm làm dâu, tôi luôn nghe lời. Dù bao lần lau chùi, dọn dẹp, tôi chưa một lần dám mở ngăn tủ ấy. Chồng tôi cũng chẳng bao giờ đụng đến. Khi tôi hỏi, anh chỉ ậm ừ: “Mẹ nói gì thì cứ làm theo, đừng tò mò.” Cho đến một buổi sáng mùa đông, mẹ chồng tôi ngã quỵ trong bếp. Bà bị trú/ng g/ió nặng, hô;/n mê chỉ vài tiếng rồi… mất. Không một lời trăn trối. Tang lễ vừa xong, mọi người bắt đầu thu dọn căn phòng cũ của bà. Anh chồng tôi nói như trút được gánh nặng: “Thôi, vứt cái giường cũ đó đi. Gỗ mối mọt hết rồi, giữ lại làm gì.” Cả nhà đồng ý. Họ khiêng chiếc giường ra sân, châm lửa. Nhưng đến khi ngọn lửa bén đến ngăn tủ cuối giường… có chuyện lạ xảy ra. Một tiếng “bụp” vang lên – như có gì bị bật nắp. Rồi từ trong ngăn tủ, một luồng khí đen kịt phả ra, kéo theo mùi hô/i ta/nh đến nghẹt thở. Cả nhà hoả;ng lo;ạn. Một người lấy xà beng cạy hẳn ngăn tủ ra. Và rồi… chúng tôi đứng ch;/ết lặ/ng… 👇👇
Mẹ chồng dặn con dâu không được mở ngăn tủ cuối giường suốt 20 năm trời cho đến ngày bà trúng gió r;/a đi đ/ột ng;/ột Ngay từ ngày đầu về làm dâu, mẹ chồng tôi đã chỉ thẳng vào chiếc giường gỗ cũ kỹ đặt giữa phòng: “Giường này là gia truyền. Con muốn… Continue reading Mẹ chồng dặn con dâu không được mở ngăn tủ cuối giường suốt 20 năm trời cho đến ngày bà trúng gió r;/a đi đ/ột ng;/ột, cả nhà mang đi đ/ốt chiếc giường thì ngăn tủ s/ộc lên mùi hô/;i tan-h, thật không ngờ trong đó là… Ngay từ ngày đầu về làm dâu, mẹ chồng tôi đã chỉ thẳng vào chiếc giường gỗ cũ kỹ đặt giữa phòng: “Giường này là gia truyền. Con muốn làm gì thì làm, nhưng cấm tuyệt đối mở ngăn tủ cuối giường. Nhớ cho kỹ.” Tôi r;/ng m//ình. Không phải vì lời dặn, mà vì ánh mắt của bà khi nói câu đó – không phải s;/ợ hãi, mà là đ-e dọ-a. Suốt 20 năm làm dâu, tôi luôn nghe lời. Dù bao lần lau chùi, dọn dẹp, tôi chưa một lần dám mở ngăn tủ ấy. Chồng tôi cũng chẳng bao giờ đụng đến. Khi tôi hỏi, anh chỉ ậm ừ: “Mẹ nói gì thì cứ làm theo, đừng tò mò.” Cho đến một buổi sáng mùa đông, mẹ chồng tôi ngã quỵ trong bếp. Bà bị trú/ng g/ió nặng, hô;/n mê chỉ vài tiếng rồi… mất. Không một lời trăn trối. Tang lễ vừa xong, mọi người bắt đầu thu dọn căn phòng cũ của bà. Anh chồng tôi nói như trút được gánh nặng: “Thôi, vứt cái giường cũ đó đi. Gỗ mối mọt hết rồi, giữ lại làm gì.” Cả nhà đồng ý. Họ khiêng chiếc giường ra sân, châm lửa. Nhưng đến khi ngọn lửa bén đến ngăn tủ cuối giường… có chuyện lạ xảy ra. Một tiếng “bụp” vang lên – như có gì bị bật nắp. Rồi từ trong ngăn tủ, một luồng khí đen kịt phả ra, kéo theo mùi hô/i ta/nh đến nghẹt thở. Cả nhà hoả;ng lo;ạn. Một người lấy xà beng cạy hẳn ngăn tủ ra. Và rồi… chúng tôi đứng ch;/ết lặ/ng… 👇👇
Khán giả cả nước x;ót xa khi thấy ảnh t;hờ của nghệ sĩ Quang Thắng tràn lan trên mạng xã hội
Tin sao Việt hot nhất ngày 31/10/2024: Trên mạng lan truyền ảnh thờ của nghệ sĩ Quang Thắng, thực hư là gì? Cục trưởng Cục Nghệ thuật biểu diễn – NSND Xuân Bắc đăng ảnh bữa cơm giản dị. Tin sao Việt hot nhất ngày 31/10/2024: Chiều qua, Thứ trưởng Bộ Văn hoá Thể thao… Continue reading Khán giả cả nước x;ót xa khi thấy ảnh t;hờ của nghệ sĩ Quang Thắng tràn lan trên mạng xã hội
Tr-o c-ốt cố diễn viên Quý Bình đang ở đâu? Vì sao đến giờ vẫn chưa thực hiện được di nguyện về với Cần Giờ
Tr-o c-ốt cố diễn viên Quý Bình đang ở đâu? Vì sao đến giờ vẫn chưa thực hiện được di nguyện về với Cần Giờ Linh cữu của diễn viên Quý Bình đã được đưa đến Tháp Long Thọ, Củ Chi để tiến hành hỏa táng. Trong suốt những ngày qua, thông tin về diễn… Continue reading Tr-o c-ốt cố diễn viên Quý Bình đang ở đâu? Vì sao đến giờ vẫn chưa thực hiện được di nguyện về với Cần Giờ
“Chờ con thi đại học xong sẽ ly hôn” Câu chuyện xôn xao cảnh tỉnh đàn ông vô tâm, chỉ thích vợ “hầu hạ”
“Chờ con thi đại học xong sẽ ly hôn” Câu chuyện xôn xao cảnh tỉnh đàn ông vô tâm, chỉ thích vợ “hầu hạ” “Một ɴgườι đàп ôпg vừa ly hôп пói về vợ cũ của mìпh, aпh ấy пói, khi chúпg tôi bước ra từ cục dâп chíпh, tôi thì khóc, cô ấy lại… Continue reading “Chờ con thi đại học xong sẽ ly hôn” Câu chuyện xôn xao cảnh tỉnh đàn ông vô tâm, chỉ thích vợ “hầu hạ”
Đang vật lộn với chấn thương Xuân Son đã phải nhận thêm tin buồn
Đang vật lộn với chấn thương Xuân Son đã phải nhận thêm tin buồn Tranh cãi: Xuân Son bị gạch tên khỏi đội hình tiêu biểu AFF Cup Trang Sofascore gây tranh cãi khi loại ngôi sao sáng nhất ĐT Việt Nam khỏi đội hình tiêu biểu AFF Cup 2024. Тгɑпɡ Ѕᴏfɑѕᴄᴏгᴇ ᴍớɪ ᴆâʏ ᴆã… Continue reading Đang vật lộn với chấn thương Xuân Son đã phải nhận thêm tin buồn
Đàn bà làm đẹp không phải để giữ chồng mà là để chồng giữ mình.
Đàn bà làm đẹp không phải để giữ chồng mà là để chồng giữ mình. Đúng là việc pɦụ nữ ngày càng xấᴜ xí quȇ mùa cũng là một ɴguyȇn ɴʜȃɴ khiḗn các đức ȏng chṑng nhanh chán nản. Thḗ nhưng đừng vội cho rằng, mình làm đẹp là vì ɦọ. Trong cuộc sṓng hiện đại, cái đẹp… Continue reading Đàn bà làm đẹp không phải để giữ chồng mà là để chồng giữ mình.
Chồng đi làm xa, tôi bị cả nhà chồng bắt ăn cơm riêng vì ‘là người ngoài’, tôi âm thầm lên kế hoạch nấu mâm cơm thịnh soạn toàn hải sản và rồi sau đó cả nhà chồng điêu đứng chừa đến già chỉ vì… Chồng đi làm xa biền biệt mấy tháng, tôi lủi thủi ở nhà chồng – một ngôi nhà mà lẽ ra phải là nơi ấm áp thứ hai sau nhà mẹ đẻ. Nhưng không. Chẳng có chút hơi ấm nào ở đây ngoài những ánh mắt lạnh tanh và lời nói đ;/ay nghi;/ến. Tôi bị đẩy ra một góc bàn ăn, chén cơm của tôi riêng biệt, đôi đũa cũng riêng, mâm cũng riêng. “Là người ngoài mà, ăn riêng cho sạch sẽ” – mẹ chồng tôi buông câu ấy khi tôi mới về làm dâu được hai tuần. Cả nhà không ai phản đối. Họ nhìn tôi như thể tôi là người giúp việc, hay tệ hơn là một kẻ ăn nhờ ở đậu. Tôi im lặng. Tôi nhẫn nhịn. Nhưng tôi không n;/gu. Tôi biết, trong cái nhà này, sự tử tế là điều xa xỉ. Tôi thầm thề sẽ không để mình bị chà đạp mãi. Rồi một ngày, thời cơ đến. Cả nhà háo hức chuẩn bị đón ông bác họ ở nước ngoài về chơi. Mẹ chồng tôi quyết định tổ chức một bữa tiệc thật lớn, nhưng không thuê người nấu mà giao lại cho tôi. “Cô cũng nên có lúc thể hiện chứ, đừng chỉ ăn bám!” – bà cười khẩy. Tôi gật đầu. Tôi vào bếp. Ba ngày sau, mâm cơm được dọn lên: tôm hùm hấp bơ tỏi, ghẹ rang muối, mực xào cay. Cả bàn ăn tràn ngập hương thơm quyến rũ, nước bọt ai cũng muốn trào ra. Họ cười, họ khen, họ ăn ngấu nghiến. Tôi chỉ ngồi nhìn – vẫn với mâm cơm riêng như thường lệ – nhưng lần này tôi mỉm cười. Ba tiếng sau, cả nhà ôm bụng, mặt tái mét, người vã mồ hôi. Có người ói, có người lăn lộn trên nền nhà. Xe cấp cứu hú còi inh ỏi trong đêm. Cả xóm được phen nháo nhào. Tôi vẫn bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng đứng trước cửa phòng, nói một câu duy nhất khiến nhà chồng sợ tôi đến già… 👇👇
Chồng đi làm xa, tôi bị cả nhà chồng bắt ăn cơm riêng vì ‘là người ngoài’, tôi âm thầm lên kế hoạch nấu mâm cơm thịnh soạn Chồng đi làm xa biền biệt mấy tháng, tôi lủi thủi ở nhà chồng – một ngôi nhà mà lẽ ra phải là nơi ấm áp thứ… Continue reading Chồng đi làm xa, tôi bị cả nhà chồng bắt ăn cơm riêng vì ‘là người ngoài’, tôi âm thầm lên kế hoạch nấu mâm cơm thịnh soạn toàn hải sản và rồi sau đó cả nhà chồng điêu đứng chừa đến già chỉ vì… Chồng đi làm xa biền biệt mấy tháng, tôi lủi thủi ở nhà chồng – một ngôi nhà mà lẽ ra phải là nơi ấm áp thứ hai sau nhà mẹ đẻ. Nhưng không. Chẳng có chút hơi ấm nào ở đây ngoài những ánh mắt lạnh tanh và lời nói đ;/ay nghi;/ến. Tôi bị đẩy ra một góc bàn ăn, chén cơm của tôi riêng biệt, đôi đũa cũng riêng, mâm cũng riêng. “Là người ngoài mà, ăn riêng cho sạch sẽ” – mẹ chồng tôi buông câu ấy khi tôi mới về làm dâu được hai tuần. Cả nhà không ai phản đối. Họ nhìn tôi như thể tôi là người giúp việc, hay tệ hơn là một kẻ ăn nhờ ở đậu. Tôi im lặng. Tôi nhẫn nhịn. Nhưng tôi không n;/gu. Tôi biết, trong cái nhà này, sự tử tế là điều xa xỉ. Tôi thầm thề sẽ không để mình bị chà đạp mãi. Rồi một ngày, thời cơ đến. Cả nhà háo hức chuẩn bị đón ông bác họ ở nước ngoài về chơi. Mẹ chồng tôi quyết định tổ chức một bữa tiệc thật lớn, nhưng không thuê người nấu mà giao lại cho tôi. “Cô cũng nên có lúc thể hiện chứ, đừng chỉ ăn bám!” – bà cười khẩy. Tôi gật đầu. Tôi vào bếp. Ba ngày sau, mâm cơm được dọn lên: tôm hùm hấp bơ tỏi, ghẹ rang muối, mực xào cay. Cả bàn ăn tràn ngập hương thơm quyến rũ, nước bọt ai cũng muốn trào ra. Họ cười, họ khen, họ ăn ngấu nghiến. Tôi chỉ ngồi nhìn – vẫn với mâm cơm riêng như thường lệ – nhưng lần này tôi mỉm cười. Ba tiếng sau, cả nhà ôm bụng, mặt tái mét, người vã mồ hôi. Có người ói, có người lăn lộn trên nền nhà. Xe cấp cứu hú còi inh ỏi trong đêm. Cả xóm được phen nháo nhào. Tôi vẫn bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng đứng trước cửa phòng, nói một câu duy nhất khiến nhà chồng sợ tôi đến già… 👇👇
Gȃ̀п Tȇ́t có vι̣ kҺácҺ пàү tớι пҺà là có ƌιȇ̀m Ьáo gιa ƌὶпҺ có tҺȇ̉ gιàu có cȃ̀п cҺú ү́
Gȃ̀п Tȇ́t có vι̣ kҺácҺ пàү tớι пҺà là có ƌιȇ̀m Ьáo gιa ƌὶпҺ có tҺȇ̉ gιàu có cȃ̀п cҺú ү́ Ngườι xưa dặп: Gȃ̀п Tȇ́t có vι̣ kҺácҺ пàү tớι пҺà là có ƌιȇ̀m Ьáo gιa ƌὶпҺ có tҺȇ̉ gιàu có cȃ̀п cҺú ү́ Vị ⱪhách này tới nhà mà cư xử ᵭúng cách… Continue reading Gȃ̀п Tȇ́t có vι̣ kҺácҺ пàү tớι пҺà là có ƌιȇ̀m Ьáo gιa ƌὶпҺ có tҺȇ̉ gιàu có cȃ̀п cҺú ү́