Công bố nguyên nhận vụ nam sinh lớp 8 ra tay với bạn: Đừng đợi đến khi m*a/u đổ mới dạy trẻ biết dừng lại! Không ai ngờ rằng, chỉ vì bị giấu cặp và bạn trêu, một học sinh lớp 8 lại mang d*ao đi học để “nói chuyện”. Những tổn thương tâm lý, sự ức chế dồn nén nếu không được chia sẻ, dễ biến thành th*ù hận. Học sinh cần được dạy cách bày tỏ cảm xúc, còn phụ huynh và thầy cô cần ở gần các em hơn, để hiểu và lắng nghe. Bởi đôi khi, chỉ một cuộc nói chuyện đúng lúc có thể ngăn được cả một bi kịch.

Nguyên nhân vụ nam sinh lớp 8 ở Lào Cai hất bạn xuống hồ nước: Một cuộc nói chuyện đúng lúc có thể ngăn được cả một bi kịch Không ai ngờ rằng, chỉ vì bị giấu cặp và bạn trêu, một học sinh lớp 8 lại mang d*ao đi học để “nói chuyện”. Những […]

Vô cùng thương tiếc thượng sĩ Vũ Văn Bình hy sinh thân mình cứu đồng đội khi thực hiện nhiệm vụ xây dựng công trình quốc phòng 🙏 Chiều 5/11, trong khi thực hiện nhiệm vụ xây dựng công trình quốc phòng tại Đặc khu Cô Tô (Quảng Ninh), Hạ sĩ Vũ Văn Bình, chiến sĩ Lữ đoàn Công binh 513 (Quân khu 3), đã hy sinh khi cứu đồng đội khỏi vụ sạt lở đất đá. Được biết hoàn cảnh gia đình thượng sĩ Vũ Văn Bình khó khăn, mẹ mất sớm, em gái còn nhỏ

Tiếc thương Thượng sĩ Vũ Văn Bình hy sinh trong thực hiện nhiệm vụ xây dựng công trình quốc phòng Chiều 5/11, theo phân công của Chỉ huy Đại đội 2 (Tiểu đoàn 1, Lữ đoàn Công binh 513, Quân khu 3) thực hiện nhiệm vụ tại Đặc khu Cô Tô (tỉnh Quảng Ninh), Thượng […]

“Vụ nam sinh lớp 8 đ** bạn nhiều n/hát, hất bạn xuống hồ nước rồi bỏ đi: Công an tỉnh Lào Cai xác định có dấu hiệu của tộ/i phạ/m g*ết người”

Công an tỉnh Lào Cai thông tin về vụ việc có dấu hiệu “Gi*t người” liên quan đến hai học sinh xảy ra tại phường Yên Bái, tỉnh Lào Cai Liên quan đến vụ việc 2 nam sinh xảy ra mâu thuẫn, sau đó một người đã hất bạn của mình xuống hồ nước rồi… Continue reading “Vụ nam sinh lớp 8 đ** bạn nhiều n/hát, hất bạn xuống hồ nước rồi bỏ đi: Công an tỉnh Lào Cai xác định có dấu hiệu của tộ/i phạ/m g*ết người”

BÃO SỐ 13 ĐANG RẤT MẠNH, CUỐI CẤP 14, GIẬT CẤP 17

CẬP NHẬT: Bão số 13 giật trên cấp 16 tiến gần đất liền, gấp rút hoàn thành công tác ứng phó (Chinhphu.vn) – Bão số 13 áp sát, đặc khu Lý Sơn, Quảng Ngãi bắt đầu có mưa to, gió mạnh; chính quyền sơ tán nhiều người đi tránh bão. Vào 16h hôm nay, tâm… Continue reading BÃO SỐ 13 ĐANG RẤT MẠNH, CUỐI CẤP 14, GIẬT CẤP 17

Sóng biển Quy Nhơn dâng cao dữ dội, bầu trời đen kịt trước khi bão số 13 đổ bộ

Bão số 13 áp sát đất liền, biển Quy Nhơn nổi sóng, nước dâng cao nguy hiểm Bão số 13 tiếp tục mạnh lên, chưa xuất hiện dấu hiệu suy yếu, hiện đã mạnh hơn so với dự báo trước đó.   Theo dự báo, bão số 13 (tên quốc tế Kalmaegi) có cường độ… Continue reading Sóng biển Quy Nhơn dâng cao dữ dội, bầu trời đen kịt trước khi bão số 13 đổ bộ

Bị chồng t//át vì s//ốt 40°C không nấu được cơm, tôi ký đơn l/y hô/n. Mẹ chồng qu//át: “Mày đang dọ//a ai đấy? Ra khỏi nhà này chỉ có đi ă//n mà//y thôi”, tôi đáp lại một câu khiến bà ta cứ//ng h//ọng… Tôi lấy chồng khi vừa 25 tuổi, mang theo niềm tin rằng cuộc hôn nhân sẽ là bến đỗ hạnh phúc. Thế nhưng, chỉ sau 3 năm, tôi mới thấm thía thế nào là s/ai lầ/m lớn nhất đời người. Hôm ấy, tôi bị s//ốt cao hơn 40 độ. Cơ thể r/ã rờ/i, đầu óc qu/ay cuồ/ng, tay chân r/un l/ẩy b/ẩy. Tôi chỉ muốn nằm yên nghỉ ngơi một chút. Nhưng đến giờ cơm tối, chồng tôi – Hùng – đi làm về, vừa bước vào nhà đã c/au c/ó: “Cơm đâu? Sao chưa nấu?” Tôi gắng ngồi dậy, giọng lạc đi: “Em s/ốt… không gư/ợng nổi… Anh cho em nghỉ hôm nay, mai em nấu bù.” / Nhưng Hùng chẳng mảy may thươ/ng xó//t. Ánh mắt anh ta bừ/ng lử/a gi/ận. “Đ//àn b/à ở nhà ă/n bá/m mà đến nồi cơm cũng không l/o được thì còn giá trị gì?” – anh ta q//uát lớn, rồi bấ/t ng/ờ giá/ng cho tôi một c/ái tá/t như tr/ời giá/ng. Má tôi nó/ng r/át, nước mắt lăn dài, không biết vì đa//u hay vì tủ/i nh/ục. Tôi cố gắng kêu lên: “Hùng… em b/ệnh thật mà…” Anh ta chẳng buồn nghe, chỉ hậ/m hự/c bỏ vào phòng, đóng sầm cửa. Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra: người mình gọi là chồng hóa ra chưa từng yêu thương, chưa từng xem tôi là bạn đời. Đêm ấy, tôi nằm một mình, s/ốt đến m/ê m/an, tim đa/u hơn cả th/ân th/ể. Và khi trời sáng, tôi quyết định: mình không thể tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa. Tôi soạn đơn l/y h/ôn, đặt bút ký, tay ru/n nhưng lòng nhẹ nhõm lạ thường. Cầm tờ đơn bước xuống phòng khách, tôi nói thẳng: “Hùng, chúng ta l/y hô/n đi. Em không muốn sống như thế này nữa.” Chưa kịp để chồng phản ứng, mẹ chồng tôi – bà Lành – từ trong bếp lao ra, gằn giọng như sấ//m s//ét: “Mày vừa nói gì? L/y h/ôn à? Mày tưởng d//ọa được ai chắc? Nhà này không dễ để mày muốn đi là đi đâu nhé!” Tôi siết chặt tờ đơn trong tay, nhưng bà vẫn chưa buô/ng th/a. Bà qu//át lớn, chỉ thẳ/ng m/ặt tôi: “Mày mà bước chân ra khỏi cái nhà này thì chỉ có nước đi ă/n mà//y! Đừng tưởng có ai rư/ớc cái loại vợ d/ở ngư//ời như mày!” Câu nói ấy như cái tá//t thứ hai, nhưng lần này không còn làm tôi kh//óc được nữa. Tôi đứng thẳng, nhìn thẳng vào mắt bà, bình tĩnh đáp… đọc tiếp dưới bình luận 👇

Bị chồng t//át vì s//ốt 40°C không nấu được cơm, tôi k/ý đơ/n l/y hô/n… Bị chồng t//át vì s//ốt 40°C không nấu được cơm, tôi ký đơn l/y hô/n. Mẹ chồng qu//át: “Mày đang dọ//a ai đấy? Ra khỏi nhà này chỉ có đi ă//n mà//y thôi”, tôi đáp lại một câu khiến bà… Continue reading Bị chồng t//át vì s//ốt 40°C không nấu được cơm, tôi ký đơn l/y hô/n. Mẹ chồng qu//át: “Mày đang dọ//a ai đấy? Ra khỏi nhà này chỉ có đi ă//n mà//y thôi”, tôi đáp lại một câu khiến bà ta cứ//ng h//ọng… Tôi lấy chồng khi vừa 25 tuổi, mang theo niềm tin rằng cuộc hôn nhân sẽ là bến đỗ hạnh phúc. Thế nhưng, chỉ sau 3 năm, tôi mới thấm thía thế nào là s/ai lầ/m lớn nhất đời người. Hôm ấy, tôi bị s//ốt cao hơn 40 độ. Cơ thể r/ã rờ/i, đầu óc qu/ay cuồ/ng, tay chân r/un l/ẩy b/ẩy. Tôi chỉ muốn nằm yên nghỉ ngơi một chút. Nhưng đến giờ cơm tối, chồng tôi – Hùng – đi làm về, vừa bước vào nhà đã c/au c/ó: “Cơm đâu? Sao chưa nấu?” Tôi gắng ngồi dậy, giọng lạc đi: “Em s/ốt… không gư/ợng nổi… Anh cho em nghỉ hôm nay, mai em nấu bù.” / Nhưng Hùng chẳng mảy may thươ/ng xó//t. Ánh mắt anh ta bừ/ng lử/a gi/ận. “Đ//àn b/à ở nhà ă/n bá/m mà đến nồi cơm cũng không l/o được thì còn giá trị gì?” – anh ta q//uát lớn, rồi bấ/t ng/ờ giá/ng cho tôi một c/ái tá/t như tr/ời giá/ng. Má tôi nó/ng r/át, nước mắt lăn dài, không biết vì đa//u hay vì tủ/i nh/ục. Tôi cố gắng kêu lên: “Hùng… em b/ệnh thật mà…” Anh ta chẳng buồn nghe, chỉ hậ/m hự/c bỏ vào phòng, đóng sầm cửa. Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra: người mình gọi là chồng hóa ra chưa từng yêu thương, chưa từng xem tôi là bạn đời. Đêm ấy, tôi nằm một mình, s/ốt đến m/ê m/an, tim đa/u hơn cả th/ân th/ể. Và khi trời sáng, tôi quyết định: mình không thể tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa. Tôi soạn đơn l/y h/ôn, đặt bút ký, tay ru/n nhưng lòng nhẹ nhõm lạ thường. Cầm tờ đơn bước xuống phòng khách, tôi nói thẳng: “Hùng, chúng ta l/y hô/n đi. Em không muốn sống như thế này nữa.” Chưa kịp để chồng phản ứng, mẹ chồng tôi – bà Lành – từ trong bếp lao ra, gằn giọng như sấ//m s//ét: “Mày vừa nói gì? L/y h/ôn à? Mày tưởng d//ọa được ai chắc? Nhà này không dễ để mày muốn đi là đi đâu nhé!” Tôi siết chặt tờ đơn trong tay, nhưng bà vẫn chưa buô/ng th/a. Bà qu//át lớn, chỉ thẳ/ng m/ặt tôi: “Mày mà bước chân ra khỏi cái nhà này thì chỉ có nước đi ă/n mà//y! Đừng tưởng có ai rư/ớc cái loại vợ d/ở ngư//ời như mày!” Câu nói ấy như cái tá//t thứ hai, nhưng lần này không còn làm tôi kh//óc được nữa. Tôi đứng thẳng, nhìn thẳng vào mắt bà, bình tĩnh đáp… đọc tiếp dưới bình luận 👇

Cô gái ngh//èo chỉ mang giỏ hoa quả tới nhà bạn trai ra mắt, ai ngờ mẹ anh vừa nhìn đã vội bê mâm cơm thịnh soạn cất đi, bày ra mâm cơm toàn rau luộc, cô đứng lên nói một câu khiến cả nhà anh ngh//ẹn đ/ắng… Hà sinh ra ở một vùng quê ngh//èo ven sông. Bố m/ất sớ/m, mẹ tần tảo sớm hôm nuôi hai chị em ăn học. Cuộc sống khó khăn dạy Hà cách sống tiết kiệm, tự lập và biết trân trọng những điều nhỏ bé. Lên đại học ở thành phố, Hà làm thêm đủ nghề: bưng bê quán cà phê, gia sư, b/án hàn/g onli/ne… Nhờ vậy, cô không chỉ trang trải sinh hoạt phí mà còn gửi về phụ mẹ một phần. Chính trong một lần đi làm thêm ở thư viện, Hà quen Nam – sinh viên năm cuối, cao ráo, hiền lành, gia đình khá giả. Yêu nhau hơn một năm, Nam đề nghị đưa Hà về ra mắt bố mẹ. Hà vừa mừng vừa lo. Cô biết hoàn cảnh hai bên cách xa, nhưng tin vào tình cảm chân thành của Nam. Sáng hôm đó, Hà dậy sớm đi chợ, lựa những loại hoa quả tươi nhất: táo đỏ, nho tím, cam vàng… Cô cẩn thận gói vào một giỏ mây xinh xắn, thắt ruy băng. Dù món quà giản dị, nhưng là thứ tốt nhất cô có thể mua bằng đồng tiền mình tự kiếm. Tới nhà Nam, Hà lễ phép chào hỏi. Bố Nam vui vẻ đáp lại, còn mẹ anh – bà Hạnh – chỉ liếc nhanh giỏ hoa quả, ánh mắt thoáng chút h/ờ h/ững. “Con bé mang gì vậy Nam?” – bà hỏi. “Dạ, hoa quả tráng miệng mẹ ạ.” – Nam đáp, tươi cười. Bà Hạnh gật nhẹ, rồi quay vào bếp nói nhỏ gì đó với cô giúp việc. Hà không để ý, vẫn nghĩ mọi chuyện bình thường. Một lúc sau, bàn ăn được bày ra. Trước mặt Hà là đĩa rau muống luộc, bát canh bí loãng, thêm đĩa đậu phụ rán nguội ngắt. Mọi thứ đều đơn sơ, trong khi mùi thơm từ bếp vẫn bay ra nức mũi. Qua khe cửa, Hà thoáng thấy một mâm cơm thịnh soạn: gà luộc vàng óng, cá hấp, tôm rim, thịt kho… đang được bê đi cất. Nam c/au m/ày: “Mẹ ơi, con tưởng sáng nay mẹ nấu nhiều món lắm mà?” Bà Hạnh cười gượng: “À, mấy món kia để dành đãi khách chiều nay. Ăn rau cho thanh đạm cũng tốt.” Hà khẽ mỉm cười, cầm đũa ăn vài miếng, nhưng lòng đã nhận ra câu chuyện. Không khí bàn ăn nặ/ng n/ề. Ăn được một lúc, Hà đặt đũa xuống, nhẹ nhàng đứng lên. Cả bàn hướng mắt về cô. Giọng Hà bình tĩnh nhưng rõ ràng… Đọc tiếp dưới bình luận 👇

  Cô gái ngh//èo chỉ mang giỏ hoa quả tới nhà bạn trai ra mắt, ai ngờ bị mẹ bạn trai tỏ thái độ Cô gái ngh//èo chỉ mang giỏ hoa quả tới nhà bạn trai ra mắt, ai ngờ mẹ anh vừa nhìn đã vội bê mâm cơm thịnh soạn cất đi, bày ra… Continue reading Cô gái ngh//èo chỉ mang giỏ hoa quả tới nhà bạn trai ra mắt, ai ngờ mẹ anh vừa nhìn đã vội bê mâm cơm thịnh soạn cất đi, bày ra mâm cơm toàn rau luộc, cô đứng lên nói một câu khiến cả nhà anh ngh//ẹn đ/ắng… Hà sinh ra ở một vùng quê ngh//èo ven sông. Bố m/ất sớ/m, mẹ tần tảo sớm hôm nuôi hai chị em ăn học. Cuộc sống khó khăn dạy Hà cách sống tiết kiệm, tự lập và biết trân trọng những điều nhỏ bé. Lên đại học ở thành phố, Hà làm thêm đủ nghề: bưng bê quán cà phê, gia sư, b/án hàn/g onli/ne… Nhờ vậy, cô không chỉ trang trải sinh hoạt phí mà còn gửi về phụ mẹ một phần. Chính trong một lần đi làm thêm ở thư viện, Hà quen Nam – sinh viên năm cuối, cao ráo, hiền lành, gia đình khá giả. Yêu nhau hơn một năm, Nam đề nghị đưa Hà về ra mắt bố mẹ. Hà vừa mừng vừa lo. Cô biết hoàn cảnh hai bên cách xa, nhưng tin vào tình cảm chân thành của Nam. Sáng hôm đó, Hà dậy sớm đi chợ, lựa những loại hoa quả tươi nhất: táo đỏ, nho tím, cam vàng… Cô cẩn thận gói vào một giỏ mây xinh xắn, thắt ruy băng. Dù món quà giản dị, nhưng là thứ tốt nhất cô có thể mua bằng đồng tiền mình tự kiếm. Tới nhà Nam, Hà lễ phép chào hỏi. Bố Nam vui vẻ đáp lại, còn mẹ anh – bà Hạnh – chỉ liếc nhanh giỏ hoa quả, ánh mắt thoáng chút h/ờ h/ững. “Con bé mang gì vậy Nam?” – bà hỏi. “Dạ, hoa quả tráng miệng mẹ ạ.” – Nam đáp, tươi cười. Bà Hạnh gật nhẹ, rồi quay vào bếp nói nhỏ gì đó với cô giúp việc. Hà không để ý, vẫn nghĩ mọi chuyện bình thường. Một lúc sau, bàn ăn được bày ra. Trước mặt Hà là đĩa rau muống luộc, bát canh bí loãng, thêm đĩa đậu phụ rán nguội ngắt. Mọi thứ đều đơn sơ, trong khi mùi thơm từ bếp vẫn bay ra nức mũi. Qua khe cửa, Hà thoáng thấy một mâm cơm thịnh soạn: gà luộc vàng óng, cá hấp, tôm rim, thịt kho… đang được bê đi cất. Nam c/au m/ày: “Mẹ ơi, con tưởng sáng nay mẹ nấu nhiều món lắm mà?” Bà Hạnh cười gượng: “À, mấy món kia để dành đãi khách chiều nay. Ăn rau cho thanh đạm cũng tốt.” Hà khẽ mỉm cười, cầm đũa ăn vài miếng, nhưng lòng đã nhận ra câu chuyện. Không khí bàn ăn nặ/ng n/ề. Ăn được một lúc, Hà đặt đũa xuống, nhẹ nhàng đứng lên. Cả bàn hướng mắt về cô. Giọng Hà bình tĩnh nhưng rõ ràng… Đọc tiếp dưới bình luận 👇

Chủ quán mỉa mai khách đi ăn mà “đứng lấy lại bằng được 1.000 đồng t iền thối” Khuyên khách cho luôn quán 1 nghìn đi, đừng lấy lại làm gì: Dân mạng “dậy sóng” 👇👇

Chủ quán mỉa mai khách đi ăn mà “đứng lấy lại bằng được 1.000 đồng” Sau quan điểm của nữ chủ quán đã tạo ra tranh cãi dữ dội trên mạng xã hội. Mới đây, mạng xã hội xôn xao vì đoạn clip do một quán ăn đăng tải, trong đó chủ quán “nhắc khéo”… Continue reading Chủ quán mỉa mai khách đi ăn mà “đứng lấy lại bằng được 1.000 đồng t iền thối” Khuyên khách cho luôn quán 1 nghìn đi, đừng lấy lại làm gì: Dân mạng “dậy sóng” 👇👇

NH ÓI LÒNG😰 Nam sinh ở Thanh Hóa không qua khỏi sau 5 ngày bị nhóm bạn đ a’nh hội đồng….

Nam sinh ở Thanh Hóa tuvong sau 5 ngày bị đ: a’nh hội đồng Nam sinh ở Thanh Hóa đang theo học Trường Cao đẳng Nông nghiệp đã tuvong sau 5 ngày bị nhóm bạn đ:a’nh hội đồng ngay tại trường. Gia đình đón em T từ bệnh viện trở về nhà chăm sóc. Sau… Continue reading NH ÓI LÒNG😰 Nam sinh ở Thanh Hóa không qua khỏi sau 5 ngày bị nhóm bạn đ a’nh hội đồng….