Đi dự tiệc ở khách sạn 5 sao, chồng bảo vợ là ô s//in, khi vợ tháo khẩu trang mọi người liền á khẩu còn chồng â/n hậ//n tới cuối đời… Bữa tiệc kỷ niệm 10 năm thành lập công ty chồng được tổ chức ở một khách sạn 5 sao nổi tiếng ngay trung tâm Sài Gòn. Là một người vợ, chị Mai cảm thấy vui lây với niềm hãnh diện của chồng. Anh Tuấn – chồng chị – là trưởng phòng kinh doanh, năm nay được chọn phát biểu trước toàn công ty. Nhưng có một điều chị không ngờ: anh không hề muốn chị đi cùng. “Chỗ đó toàn người có địa vị, em đi lỡ lại qu//ê mặt anh,” anh nói, ánh mắt lả/ng trá/nh. Chị Mai kh/ựng lại. “Em là vợ anh mà. Sao lại x//ấu h//ổ?” “Em cũng biết mình không hợp với môi trường đó. Với lại… em đâu có váy áo gì phù hợp.” Chị im lặng. Đúng là chị không có gì nổi bật: dáng người nhỏ nhắn, nước da rám nắng vì thường xuyên phơi đồ, dọn dẹp nhà cửa. Suốt mười mấy năm ở nhà chăm con, chị đã quen với quần áo giản dị và không son phấn. Tối hôm đó, chị quyết định vẫn đến. Không phải để ph/á r/ối, mà để hiểu xem tại sao chồng mình lại thay đổi đến vậy. Chị mượn một chiếc váy xanh cổ điển từ người bạn cũ – dáng váy đơn giản, nhưng màu xanh biển thanh nhã khiến chị trông nổi bật một cách nhẹ nhàng. Trang điểm nhẹ và đeo khẩu trang, chị bước vào khách sạn với tr/ái ti/m đ/ập mạ/nh vì hồi hộp. Từ xa, chị thấy anh Tuấn đang đứng cạnh sếp lớn, cùng vài đồng nghiệp ăn mặc bảnh bao. Bất ngờ, một cô gái trẻ đẹp trong nhóm lên tiếng: – “Anh Tuấn, ai kia? Sao nhìn quen mà lạ?” Anh Tuấn nhìn theo ánh mắt, thấy chị Mai đang lúng túng đứng ở lối vào. Gương mặt anh biế/n sắ/c chỉ trong tích tắc, nhưng anh nhanh chóng cười trừ: – “À… os//in nhà tôi đấy. Không biết ai cho cô ta theo tới đây…” Cả nhóm p/há lên cười. Có người tr//êu: “Trời, os/in cũng biết chọn váy xanh xinh ghê ha!” Người khác bĩ//u m//ôi: “Làm gì có os//in nào đi khách sạn 5 sao…” Chị Mai đứng đó, tai ù đi vì số//c. Chị không thể tin người chồng từng nâng niu chị lại có thể nói ra những lời đó giữa chốn đông người. Một giọt nước mắt lặng lẽ tràn khỏi mắt chị, nhưng chị kiên quyết bước tới. Khi chỉ còn cách vài bước, chị từ từ tháo khẩu trang. Không ai nói gì trong vài giây đầu tiên, và rồi… đọc tiếp dưới bình luận 👇

Đi dự tiệc ở khách sạn 5 sao, chồng bảo vợ là ô s//in, khi vợ tháo khẩu trang mọi người liền á khẩu còn chồng â/n hậ//n tới cuối đời… Đi dự tiệc ở khách sạn 5 sao, chồng bảo vợ là ô s//in, khi vợ tháo khẩu trang mọi người liền á khẩu… Continue reading Đi dự tiệc ở khách sạn 5 sao, chồng bảo vợ là ô s//in, khi vợ tháo khẩu trang mọi người liền á khẩu còn chồng â/n hậ//n tới cuối đời… Bữa tiệc kỷ niệm 10 năm thành lập công ty chồng được tổ chức ở một khách sạn 5 sao nổi tiếng ngay trung tâm Sài Gòn. Là một người vợ, chị Mai cảm thấy vui lây với niềm hãnh diện của chồng. Anh Tuấn – chồng chị – là trưởng phòng kinh doanh, năm nay được chọn phát biểu trước toàn công ty. Nhưng có một điều chị không ngờ: anh không hề muốn chị đi cùng. “Chỗ đó toàn người có địa vị, em đi lỡ lại qu//ê mặt anh,” anh nói, ánh mắt lả/ng trá/nh. Chị Mai kh/ựng lại. “Em là vợ anh mà. Sao lại x//ấu h//ổ?” “Em cũng biết mình không hợp với môi trường đó. Với lại… em đâu có váy áo gì phù hợp.” Chị im lặng. Đúng là chị không có gì nổi bật: dáng người nhỏ nhắn, nước da rám nắng vì thường xuyên phơi đồ, dọn dẹp nhà cửa. Suốt mười mấy năm ở nhà chăm con, chị đã quen với quần áo giản dị và không son phấn. Tối hôm đó, chị quyết định vẫn đến. Không phải để ph/á r/ối, mà để hiểu xem tại sao chồng mình lại thay đổi đến vậy. Chị mượn một chiếc váy xanh cổ điển từ người bạn cũ – dáng váy đơn giản, nhưng màu xanh biển thanh nhã khiến chị trông nổi bật một cách nhẹ nhàng. Trang điểm nhẹ và đeo khẩu trang, chị bước vào khách sạn với tr/ái ti/m đ/ập mạ/nh vì hồi hộp. Từ xa, chị thấy anh Tuấn đang đứng cạnh sếp lớn, cùng vài đồng nghiệp ăn mặc bảnh bao. Bất ngờ, một cô gái trẻ đẹp trong nhóm lên tiếng: – “Anh Tuấn, ai kia? Sao nhìn quen mà lạ?” Anh Tuấn nhìn theo ánh mắt, thấy chị Mai đang lúng túng đứng ở lối vào. Gương mặt anh biế/n sắ/c chỉ trong tích tắc, nhưng anh nhanh chóng cười trừ: – “À… os//in nhà tôi đấy. Không biết ai cho cô ta theo tới đây…” Cả nhóm p/há lên cười. Có người tr//êu: “Trời, os/in cũng biết chọn váy xanh xinh ghê ha!” Người khác bĩ//u m//ôi: “Làm gì có os//in nào đi khách sạn 5 sao…” Chị Mai đứng đó, tai ù đi vì số//c. Chị không thể tin người chồng từng nâng niu chị lại có thể nói ra những lời đó giữa chốn đông người. Một giọt nước mắt lặng lẽ tràn khỏi mắt chị, nhưng chị kiên quyết bước tới. Khi chỉ còn cách vài bước, chị từ từ tháo khẩu trang. Không ai nói gì trong vài giây đầu tiên, và rồi… đọc tiếp dưới bình luận 👇

Nguyên Chủ tịch nước Trần Đức Lương từ trần

Nguyên Chủ tịch nước Trần Đức Lương từ trần Theo VTV 1, nguyên Chủ tịch nước Trần Đức Lương sau một thời gian lâm bệnh, mặc dù đã được Đảng, Nhà nước, tập thể các giáo sư, y, bác sĩ tận tình cứu chữa, gia đình hết lòng chăm sóc nhưng do tuổi cao sức… Continue reading Nguyên Chủ tịch nước Trần Đức Lương từ trần

Hàng xóm xây cổng lấn ra nhà tôi tận 10 phân, tôi không nói gì chỉ đem đúng 1 thứ để cạnh tường nhà, hôm sau thấy anh ta đập bỏ tường lùi vào tận 50 phân, tôi cười thầm nghĩ bụng “còn n/on lắm”, …

Hàng xóm xây cổng lấn ra nhà tôi tận 10 phân, tôi không nói gì chỉ đem đúng 1 thứ để cạnh tường nhà, hôm sau thấy anh ta đập bỏ tường lùi vào tận 50 phân, tôi cười thầm nghĩ bụng “còn n/on lắm”, … Ngay sau đó, anh Hoàng cho người đập tường… Continue reading Hàng xóm xây cổng lấn ra nhà tôi tận 10 phân, tôi không nói gì chỉ đem đúng 1 thứ để cạnh tường nhà, hôm sau thấy anh ta đập bỏ tường lùi vào tận 50 phân, tôi cười thầm nghĩ bụng “còn n/on lắm”, …

Thấy vợ chẳng nói gì, chồng và bồ nhí vẫn thản nhiên dắt nhau lên khách sạn, nhưng vừa đóng cửa thì chết ngất khi thấy cảnh này

Thấy vợ chẳng nói gì, chồng và bồ nhí vẫn thản nhiên dắt nhau lên khách sạn, nhưng vừa đóng cửa thì chết ngất khi thấy cảnh này Cô bồ từ vẻ mặt kênh kiệu bỗng òa khóc quỳ xuống chân tôi van xin lạy lục cô tha thứ. Còn chồng, cũng phải chấp nhận… Continue reading Thấy vợ chẳng nói gì, chồng và bồ nhí vẫn thản nhiên dắt nhau lên khách sạn, nhưng vừa đóng cửa thì chết ngất khi thấy cảnh này

Cô dâu đang phát biểu bỗng ng;/ất xỉu ngay giữa lễ cưới khi nhìn thấy vết bớt son trên tay mẹ chú rể, thật không ngờ đây chính là người phụ nữ năm xưa đã làm chuyện tà/y trờ/i… Tiếng nhạc cưới rộn ràng vang lên, sảnh tiệc lớn như một giấc mơ được dát vàng. Diễm – cô dâu trẻ, bước đi trên thảm đỏ, nắm tay Minh. Bên dưới sân khấu, mọi người đang vỗ tay, cười nói. Mẹ Minh – một người phụ nữ quý phái, hiền hậu, đứng lên nhẹ nhàng sửa lại khăn voan cho Diễm, ánh mắt đầy tình cảm: “Con xinh lắm… từ giờ gọi mẹ là mẹ nhé.” Diễm mỉm cười, nhưng tim cô lạ lắm. Có cái gì đó… nghèn nghẹn. Từ lần đầu gặp bà – mẹ Minh, cô đã thấy gì đó thân quen. Cái dáng đi nhẹ, cái giọng trầm khàn, ánh mắt… tất cả khiến cô nhói lòng. Nhưng cô gạt đi – có thể do xúc động thôi. Cô đâu ngờ… sự thật sắp đâm xuyên qua tất cả những gì cô đang cố gìn giữ. Tiếng MC vang lên: “Xin mời cô dâu chú rể chuẩn bị trao nhẫn!” Diễm đưa tay đón chiếc nhẫn từ bé gái cầm nhẫn – thì chiếc khăn tay nhỏ lấp ló từ ví tay của mẹ chú rể rơi xuống đất. Cô lao xuống, giật chiếc khăn từ tay người phụ nữ. “Chiếc khăn này… sao bà có được?” – Giọng cô ru/n lên. Người phụ nữ tái mặt, định giật lại thì làm lộ ra vết bớt đỏ trên tay. Nhưng không, bà khựng lại. Và rồi Diễm quá số/c ng/ất tại chỗ. Chú rể s;ửng s;ốt. Khách mời đứng bật dậy. Hóa ra…………………..ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇

Cô dâu đang phát biểu bỗng ng;/ất xỉu ngay giữa lễ cưới khi nhìn thấy vết bớt son trên tay mẹ chú rể, thật không ngờ đây chính là người phụ nữ năm xưa đã làm chuyện tà/y trờ/i… Tiếng nhạc cưới rộn ràng vang lên, sảnh tiệc lớn như một giấc mơ được dát… Continue reading Cô dâu đang phát biểu bỗng ng;/ất xỉu ngay giữa lễ cưới khi nhìn thấy vết bớt son trên tay mẹ chú rể, thật không ngờ đây chính là người phụ nữ năm xưa đã làm chuyện tà/y trờ/i… Tiếng nhạc cưới rộn ràng vang lên, sảnh tiệc lớn như một giấc mơ được dát vàng. Diễm – cô dâu trẻ, bước đi trên thảm đỏ, nắm tay Minh. Bên dưới sân khấu, mọi người đang vỗ tay, cười nói. Mẹ Minh – một người phụ nữ quý phái, hiền hậu, đứng lên nhẹ nhàng sửa lại khăn voan cho Diễm, ánh mắt đầy tình cảm: “Con xinh lắm… từ giờ gọi mẹ là mẹ nhé.” Diễm mỉm cười, nhưng tim cô lạ lắm. Có cái gì đó… nghèn nghẹn. Từ lần đầu gặp bà – mẹ Minh, cô đã thấy gì đó thân quen. Cái dáng đi nhẹ, cái giọng trầm khàn, ánh mắt… tất cả khiến cô nhói lòng. Nhưng cô gạt đi – có thể do xúc động thôi. Cô đâu ngờ… sự thật sắp đâm xuyên qua tất cả những gì cô đang cố gìn giữ. Tiếng MC vang lên: “Xin mời cô dâu chú rể chuẩn bị trao nhẫn!” Diễm đưa tay đón chiếc nhẫn từ bé gái cầm nhẫn – thì chiếc khăn tay nhỏ lấp ló từ ví tay của mẹ chú rể rơi xuống đất. Cô lao xuống, giật chiếc khăn từ tay người phụ nữ. “Chiếc khăn này… sao bà có được?” – Giọng cô ru/n lên. Người phụ nữ tái mặt, định giật lại thì làm lộ ra vết bớt đỏ trên tay. Nhưng không, bà khựng lại. Và rồi Diễm quá số/c ng/ất tại chỗ. Chú rể s;ửng s;ốt. Khách mời đứng bật dậy. Hóa ra…………………..ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇

Chồng b/ỏ đi theo cô gái khác, người phụ nữ làng chài ở vậy nuôi 3 con trai ăn học, 20 năm sau các con trở về làm cho mẹ một việc khiến ai cũng ngưỡng mộ… Ở một làng chài nhỏ ven biển Quảng Ngãi, nơi sóng vỗ rì rào và mùi muối mặn thấm đẫm không khí, chị Thắm từng là người phụ nữ hạnh phúc. Chị lấy anh Hùng, một ngư dân khỏe mạnh, yêu vợ thương con. Họ có ba cậu con trai: Long, Phong và Tí, lần lượt ra đời trong những năm tháng khó khăn nhưng ấm êm. Nhưng hạnh phúc ấy chẳng kéo dài. Khi Tí vừa tròn ba tuổi, anh Hùng bỏ đi theo một cô gái trẻ từ thành phố đến mua hải sản. Anh không để lại một lời, chỉ để chị Thắm với ba đứa con nhỏ và một căn nhà tranh xiêu vẹo. Chị Thắm, khi ấy mới 28 tuổi, đứng trước biển khóc hết nước mắt. Nhưng chị không gục ngã. Nhìn ba đứa con ngây thơ, chị tự nhủ phải sống, phải mạnh mẽ. Làng chài nghèo, chị không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục nghề biển. Mỗi sáng, chị ra khơi trên chiếc thuyền cũ của chồng, kéo lưới, đánh cá. Những ngày biển động, chị đi nhặt vỏ sò, mò cua, bất chấp gió lạnh cắt da. Tiền kiếm được, chị dành hết để nuôi con ăn học. Chị tin, chỉ có con chữ mới giúp các con thoát khỏi cái nghèo. Long, Phong và Tí lớn lên trong sự tần tảo của mẹ. Chúng hiểu hoàn cảnh gia đình, nên luôn chăm chỉ học hành. Long, anh cả, thường phụ mẹ kéo lưới sau giờ học. Phong, tính trầm, hay ngồi vá lưới để mẹ có thời gian nghỉ. Tí, út cưng, dù nhỏ nhất nhưng sớm biết nấu cơm, dọn nhà. Những buổi tối, bốn mẹ con quây quần bên ngọn đèn dầu, chị Thắm kể chuyện biển, dạy con về lòng kiên nhẫn và sự tử tế. Nhưng cuộc sống không dễ dàng………………….ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇

Chồng b/ỏ đi theo cô gái khác, người phụ nữ làng chài ở vậy nuôi 3 con trai ăn học, 20 năm sau các con trở về làm cho mẹ một việc khiến ai cũng ngưỡng mộ… Ở một làng chài nhỏ ven biển Quảng Ngãi, nơi sóng vỗ rì rào và mùi muối mặn… Continue reading Chồng b/ỏ đi theo cô gái khác, người phụ nữ làng chài ở vậy nuôi 3 con trai ăn học, 20 năm sau các con trở về làm cho mẹ một việc khiến ai cũng ngưỡng mộ… Ở một làng chài nhỏ ven biển Quảng Ngãi, nơi sóng vỗ rì rào và mùi muối mặn thấm đẫm không khí, chị Thắm từng là người phụ nữ hạnh phúc. Chị lấy anh Hùng, một ngư dân khỏe mạnh, yêu vợ thương con. Họ có ba cậu con trai: Long, Phong và Tí, lần lượt ra đời trong những năm tháng khó khăn nhưng ấm êm. Nhưng hạnh phúc ấy chẳng kéo dài. Khi Tí vừa tròn ba tuổi, anh Hùng bỏ đi theo một cô gái trẻ từ thành phố đến mua hải sản. Anh không để lại một lời, chỉ để chị Thắm với ba đứa con nhỏ và một căn nhà tranh xiêu vẹo. Chị Thắm, khi ấy mới 28 tuổi, đứng trước biển khóc hết nước mắt. Nhưng chị không gục ngã. Nhìn ba đứa con ngây thơ, chị tự nhủ phải sống, phải mạnh mẽ. Làng chài nghèo, chị không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục nghề biển. Mỗi sáng, chị ra khơi trên chiếc thuyền cũ của chồng, kéo lưới, đánh cá. Những ngày biển động, chị đi nhặt vỏ sò, mò cua, bất chấp gió lạnh cắt da. Tiền kiếm được, chị dành hết để nuôi con ăn học. Chị tin, chỉ có con chữ mới giúp các con thoát khỏi cái nghèo. Long, Phong và Tí lớn lên trong sự tần tảo của mẹ. Chúng hiểu hoàn cảnh gia đình, nên luôn chăm chỉ học hành. Long, anh cả, thường phụ mẹ kéo lưới sau giờ học. Phong, tính trầm, hay ngồi vá lưới để mẹ có thời gian nghỉ. Tí, út cưng, dù nhỏ nhất nhưng sớm biết nấu cơm, dọn nhà. Những buổi tối, bốn mẹ con quây quần bên ngọn đèn dầu, chị Thắm kể chuyện biển, dạy con về lòng kiên nhẫn và sự tử tế. Nhưng cuộc sống không dễ dàng………………….ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇 👇

Biết tôi có bồ nhưng vì sắp gần đất xa trời nên mẹ vợ chẳng còn sức tranh đấu nên cũng nhắm mắt cho qua. Trong suốt thời gian bà nằm viện, tôi vẫn làm tròn chữ hiếu: đến chăm sóc từng ly từng tí, cũng chẳng nề hà thay bỉm, gội đầu cho bà, còn con gái bà thấy mùi khai bẩn là tránh xa. Cảm kích trước sự nhiệt tình của chàng rể, mẹ vợ đã di chúc toàn bộ nhà cửa, xe cộ cho, còn vợ tôi thì chỉ được thừa kế 200 triệu. Nhưng khi dở sấp giấy tờ ra đi công chứng thì r-ợ-n ng-ườ-i khi biết sự thật ki-nh hoà-ng

Biết tôi có bồ nhưng vì sắp gần đất xa trời nên mẹ vợ chẳng còn sức tranh đấu nên cũng nhắm mắt cho qua. Trong suốt thời gian bà nằm viện, tôi vẫn làm tròn chữ hiếu: đến chăm sóc từng ly từng tí, cũng chẳng nề hà thay bỉm, gội đầu cho bà,… Continue reading Biết tôi có bồ nhưng vì sắp gần đất xa trời nên mẹ vợ chẳng còn sức tranh đấu nên cũng nhắm mắt cho qua. Trong suốt thời gian bà nằm viện, tôi vẫn làm tròn chữ hiếu: đến chăm sóc từng ly từng tí, cũng chẳng nề hà thay bỉm, gội đầu cho bà, còn con gái bà thấy mùi khai bẩn là tránh xa. Cảm kích trước sự nhiệt tình của chàng rể, mẹ vợ đã di chúc toàn bộ nhà cửa, xe cộ cho, còn vợ tôi thì chỉ được thừa kế 200 triệu. Nhưng khi dở sấp giấy tờ ra đi công chứng thì r-ợ-n ng-ườ-i khi biết sự thật ki-nh hoà-ng

7 tҺóι queп dễ làm tổп Һạι ƌếп vậп kҺí và pҺúc ƌức của 1 пgườι

7 tҺóι queп dễ làm tổп Һạι ƌếп vậп kҺí và pҺúc ƌức của 1 пgườι Mặc dù, hành thiện tích ᵭức, tránh ʟàm ᵭiḕu ác mới ʟà ᵭiḕu cṓt yḗu ᵭể cải sửa vận mệnh, nhưng những thói quen xấu dù nhỏ cũng ảnh hưởng trực tiḗp ᵭḗn tướng mạo, cuộc sṓng và sự… Continue reading 7 tҺóι queп dễ làm tổп Һạι ƌếп vậп kҺí và pҺúc ƌức của 1 пgườι

Không phải vợ Quý Bình đây mới là Người phụ nữ khiến Quý Bình trăn trở nhất trước lúc qua Đời

Không phải vợ Quý Bình đây mới là Người phụ nữ khiến Quý Bình trăn trở nhất trước lúc qua Đời Trong lễ viếng tại TP HCM ngày 8/3, đại diện gia đình nói về những ngày cuối đời của nghệ sĩ. Bà Ngọc Thanh – người chị thứ ba của diễn viên – cho… Continue reading Không phải vợ Quý Bình đây mới là Người phụ nữ khiến Quý Bình trăn trở nhất trước lúc qua Đời