Vợ bỏ đi từ lúc 2 cô con gái có 3 tháng tuổi, một ông Minh đã “gà trống nuôi c:on”…30 năm sau 2 chị em trở thành những tỷ phú giàu nhất Việt Nam. Ông Minh, một người đàn ông hiền lành, làm nghề thợ mộc. Ông lấy vợ muộn, đến tuổi 40 mới có được hai cô con gái sinh đôi – An và Ngọc. Nhưng hạnh phúc chưa kéo dài được bao lâu, vợ ông – một phụ nữ trẻ hơn ông gần 15 tuổi – bỏ đi không lời từ biệt khi hai đứa bé mới tròn ba tháng tuổi. Không để bản thân gục ngã, ông Minh bế hai con vào lòng, ngước nhìn mái nhà tranh rách nát mà tự nhủ: “Không có mẹ, tụi nhỏ vẫn phải lớn lên thành người.” 2. Những năm tháng cơ cực: Ông Minh vừa làm thợ mộc thuê ban ngày, vừa nhận làm đồ thủ công vào ban đêm. Đôi bàn tay ông chai sạn, đôi mắt mờ đi vì mất ngủ. Ông tự học cách may tã, pha sữa, dỗ con khi sốt, kể chuyện cổ tích bằng giọng mộc mạc. Những lúc thiếu sữa, ông pha cháo loãng bằng nước cơm cho hai đứa. Cả làng nhìn ông với ánh mắt nửa thương, nửa hoài nghi: “Đàn ông thì nuôi sao nổi hai đứa nhỏ?” Nhưng từng năm trôi qua, An và Ngọc lớn lên ngoan ngoãn, học giỏi, lễ phép – là niềm tự hào duy nhất của ông Minh… đọc thêm dưới bình luận!

Vợ bỏ đi từ lúc 2 cô con gái có 3 tháng tuổi, một ông Minh đã “gà trống nuôi c:on”…30 năm sau 2 chị em trở thành những tỷ phú giàu nhất Việt Nam. Năm 1995, tại một làng quê nghèo ven sông Cổ Chiên, ông Minh, một người đàn ông hiền lành, làm nghề… Continue reading Vợ bỏ đi từ lúc 2 cô con gái có 3 tháng tuổi, một ông Minh đã “gà trống nuôi c:on”…30 năm sau 2 chị em trở thành những tỷ phú giàu nhất Việt Nam. Ông Minh, một người đàn ông hiền lành, làm nghề thợ mộc. Ông lấy vợ muộn, đến tuổi 40 mới có được hai cô con gái sinh đôi – An và Ngọc. Nhưng hạnh phúc chưa kéo dài được bao lâu, vợ ông – một phụ nữ trẻ hơn ông gần 15 tuổi – bỏ đi không lời từ biệt khi hai đứa bé mới tròn ba tháng tuổi. Không để bản thân gục ngã, ông Minh bế hai con vào lòng, ngước nhìn mái nhà tranh rách nát mà tự nhủ: “Không có mẹ, tụi nhỏ vẫn phải lớn lên thành người.” 2. Những năm tháng cơ cực: Ông Minh vừa làm thợ mộc thuê ban ngày, vừa nhận làm đồ thủ công vào ban đêm. Đôi bàn tay ông chai sạn, đôi mắt mờ đi vì mất ngủ. Ông tự học cách may tã, pha sữa, dỗ con khi sốt, kể chuyện cổ tích bằng giọng mộc mạc. Những lúc thiếu sữa, ông pha cháo loãng bằng nước cơm cho hai đứa. Cả làng nhìn ông với ánh mắt nửa thương, nửa hoài nghi: “Đàn ông thì nuôi sao nổi hai đứa nhỏ?” Nhưng từng năm trôi qua, An và Ngọc lớn lên ngoan ngoãn, học giỏi, lễ phép – là niềm tự hào duy nhất của ông Minh… đọc thêm dưới bình luận!

Nhỏ một giọt dầu gió vào quần áo lúc đang ngâm: Công dụng “đặc biệt”, không phải ai cũng biết để áp dụng

Nhỏ một giọt dầu gió vào quần áo lúc đang ngâm: Công dụng “đặc biệt”, không phải ai cũng biết để áp dụng Để bảo quản  quần áo, ngăn ngừa ẩm mốc và tránh sự xâm nhập của côn trùng, bạn có thể thêm một giọt dầu gió vào nước ngâm trước khi giặt. Ngày nay,… Continue reading Nhỏ một giọt dầu gió vào quần áo lúc đang ngâm: Công dụng “đặc biệt”, không phải ai cũng biết để áp dụng

Đưa vợ vào làm xong mọi thủ tục, chỉ còn ít phút nữa là phải ra máy bay, vậy mà anh vẫn bắt tôi huỷ chuyến bay về khách sạn với anh để…. Tôi là Hạnh, 29 tuổi, vừa kết hôn với Tuấn – chồng tôi – được 3 tháng. Chúng tôi sống tại TP.HCM, nhưng vì công việc, tôi phải bay ra Hà Nội để ký hợp đồng với một đối tác lớn. Tuấn, một người chồng chu đáo, quyết định đi cùng tôi, dù anh không có việc gì ở Hà Nội. Anh nói: “Anh muốn đưa vợ đi, tiện thể hai đứa tranh thủ đi chơi một chút.” Tôi hạnh phúc vì sự quan tâm của anh, nên đồng ý. Chuyến đi diễn ra suôn sẻ. Tôi hoàn thành công việc sớm, và hai vợ chồng dành cả buổi chiều dạo quanh Hồ Gươm, ăn kem Tràng Tiền, và chụp ảnh kỷ niệm. Đến tối, chúng tôi ra sân bay Nội Bài để chuẩn bị cho chuyến bay về TP.HCM lúc 21h. Sau khi làm xong thủ tục check-in, còn khoảng 20 phút nữa là đến giờ lên máy bay. Tôi và Tuấn ngồi ở khu vực chờ, tay trong tay, trò chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên, Tuấn nhìn tôi, ánh mắt có phần nghiêm túc. Anh nói: “Hạnh, hay là mình hủy chuyến bay này đi. Anh muốn đưa em về khách sạn gần đây.” Tôi sững sờ, nghĩ anh đùa: “Anh nói gì vậy? Sắp lên máy bay rồi, sao lại hủy?” Nhưng Tuấn nắm tay tôi chặt hơn, giọng khẩn khoản: “Hạnh, tin anh lần này. Anh có linh cảm không tốt. Mình về khách sạn nghỉ một đêm, mai bay chuyến khác được không?” Tôi bắt đầu lo lắng. Tuấn không phải người hay đùa, và tôi thấy ánh mắt anh đầy lo lắng. Dù không hiểu chuyện gì, tôi vẫn đồng ý. Chúng tôi đến quầy vé, hủy chuyến bay với lý do cá nhân, và đặt một phòng tại khách sạn gần sân bay. Trên đường về khách sạn, tôi hỏi: “Anh, sao tự nhiên anh lại muốn hủy? Có chuyện gì à?” Tuấn chỉ lắc đầu: “Anh không chắc, nhưng anh cảm thấy chuyến bay này không an toàn. Anh không muốn mạo hiểm với em.” ……………….ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

vào làm xong mọi thủ tục, chỉ còn ít phút nữa là phải ra máy bay, vậy mà anh vẫn bắt tôi huỷ chuyến bay về khách sạn với anh để… Tôi là Hạnh, 29 tuổi, vừa kết hôn với Tuấn – chồng tôi – được 3 tháng. Chúng tôi sống tại TP.HCM, nhưng vì… Continue reading Đưa vợ vào làm xong mọi thủ tục, chỉ còn ít phút nữa là phải ra máy bay, vậy mà anh vẫn bắt tôi huỷ chuyến bay về khách sạn với anh để…. Tôi là Hạnh, 29 tuổi, vừa kết hôn với Tuấn – chồng tôi – được 3 tháng. Chúng tôi sống tại TP.HCM, nhưng vì công việc, tôi phải bay ra Hà Nội để ký hợp đồng với một đối tác lớn. Tuấn, một người chồng chu đáo, quyết định đi cùng tôi, dù anh không có việc gì ở Hà Nội. Anh nói: “Anh muốn đưa vợ đi, tiện thể hai đứa tranh thủ đi chơi một chút.” Tôi hạnh phúc vì sự quan tâm của anh, nên đồng ý. Chuyến đi diễn ra suôn sẻ. Tôi hoàn thành công việc sớm, và hai vợ chồng dành cả buổi chiều dạo quanh Hồ Gươm, ăn kem Tràng Tiền, và chụp ảnh kỷ niệm. Đến tối, chúng tôi ra sân bay Nội Bài để chuẩn bị cho chuyến bay về TP.HCM lúc 21h. Sau khi làm xong thủ tục check-in, còn khoảng 20 phút nữa là đến giờ lên máy bay. Tôi và Tuấn ngồi ở khu vực chờ, tay trong tay, trò chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên, Tuấn nhìn tôi, ánh mắt có phần nghiêm túc. Anh nói: “Hạnh, hay là mình hủy chuyến bay này đi. Anh muốn đưa em về khách sạn gần đây.” Tôi sững sờ, nghĩ anh đùa: “Anh nói gì vậy? Sắp lên máy bay rồi, sao lại hủy?” Nhưng Tuấn nắm tay tôi chặt hơn, giọng khẩn khoản: “Hạnh, tin anh lần này. Anh có linh cảm không tốt. Mình về khách sạn nghỉ một đêm, mai bay chuyến khác được không?” Tôi bắt đầu lo lắng. Tuấn không phải người hay đùa, và tôi thấy ánh mắt anh đầy lo lắng. Dù không hiểu chuyện gì, tôi vẫn đồng ý. Chúng tôi đến quầy vé, hủy chuyến bay với lý do cá nhân, và đặt một phòng tại khách sạn gần sân bay. Trên đường về khách sạn, tôi hỏi: “Anh, sao tự nhiên anh lại muốn hủy? Có chuyện gì à?” Tuấn chỉ lắc đầu: “Anh không chắc, nhưng anh cảm thấy chuyến bay này không an toàn. Anh không muốn mạo hiểm với em.” ……………….ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Bị cha mẹ ruột bá-/n cho nhà giàu từ năm 10 tuổi để đổi lấy 1 chiếc xe máy, 15 năm sau tôi quay l;ại tặng cho họ 1 chiếc… q;/uan tà;/i

Bị cha mẹ ruột bá-/n cho nhà giàu từ năm 10 tuổi để đổi lấy 1 chiếc xe máy, 15 năm sau tôi quay l;ại tặng cho họ 1 chiếc… q;/uan tà;/i Năm tôi 10 tuổi, trong một buổi trưa hè như mọi ngày, cha mẹ gọi tôi ra sân. “Có người nhận nuôi con,… Continue reading Bị cha mẹ ruột bá-/n cho nhà giàu từ năm 10 tuổi để đổi lấy 1 chiếc xe máy, 15 năm sau tôi quay l;ại tặng cho họ 1 chiếc… q;/uan tà;/i

Cô dâu đang phát biểu bỗng ng;/ất xỉu ngay giữa lễ cưới khi nhìn thấy vết bớt son trên tay mẹ chú rể, thật không ngờ đây chính là người phụ nữ năm xưa đã làm chuyện tà/y trờ/i… Tiếng nhạc cưới rộn ràng vang lên, sảnh tiệc lớn như một giấc mơ được dát vàng. Diễm – cô dâu trẻ, bước đi trên thảm đỏ, nắm tay Minh. Bên dưới sân khấu, mọi người đang vỗ tay, cười nói. Mẹ Minh – một người phụ nữ quý phái, hiền hậu, đứng lên nhẹ nhàng sửa lại khăn voan cho Diễm, ánh mắt đầy tình cảm: “Con xinh lắm… từ giờ gọi mẹ là mẹ nhé.” Diễm mỉm cười, nhưng tim cô lạ lắm. Có cái gì đó… nghèn nghẹn. Từ lần đầu gặp bà – mẹ Minh, cô đã thấy gì đó thân quen. Cái dáng đi nhẹ, cái giọng trầm khàn, ánh mắt… tất cả khiến cô nhói lòng. Nhưng cô gạt đi – có thể do xúc động thôi. Cô đâu ngờ… sự thật sắp đâm xuyên qua tất cả những gì cô đang cố gìn giữ. Tiếng MC vang lên: “Xin mời cô dâu chú rể chuẩn bị trao nhẫn!” Diễm đưa tay đón chiếc nhẫn từ bé gái cầm nhẫn – thì chiếc khăn tay nhỏ lấp ló từ ví tay của mẹ chú rể rơi xuống đất. Cô lao xuống, giật chiếc khăn từ tay người phụ nữ. “Chiếc khăn này… sao bà có được?” – Giọng cô ru/n lên. Người phụ nữ tái mặt, định giật lại thì làm lộ ra vết bớt đỏ trên tay. Nhưng không, bà khựng lại. Và rồi Diễm quá số/c ng/ất tại chỗ. Chú rể s;ửng s;ốt. Khách mời đứng bật dậy. Hóa ra…………………..ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Cô dâu đang phát biểu bỗng ng;/ất xỉu ngay giữa lễ cưới khi nhìn thấy vết bớt son trên tay mẹ chú rể, thật không ngờ đây chính là người phụ nữ năm xưa đã làm chuyện tà/y trờ/i… Tiếng nhạc cưới rộn ràng vang lên, sảnh tiệc lớn như một giấc mơ được dát… Continue reading Cô dâu đang phát biểu bỗng ng;/ất xỉu ngay giữa lễ cưới khi nhìn thấy vết bớt son trên tay mẹ chú rể, thật không ngờ đây chính là người phụ nữ năm xưa đã làm chuyện tà/y trờ/i… Tiếng nhạc cưới rộn ràng vang lên, sảnh tiệc lớn như một giấc mơ được dát vàng. Diễm – cô dâu trẻ, bước đi trên thảm đỏ, nắm tay Minh. Bên dưới sân khấu, mọi người đang vỗ tay, cười nói. Mẹ Minh – một người phụ nữ quý phái, hiền hậu, đứng lên nhẹ nhàng sửa lại khăn voan cho Diễm, ánh mắt đầy tình cảm: “Con xinh lắm… từ giờ gọi mẹ là mẹ nhé.” Diễm mỉm cười, nhưng tim cô lạ lắm. Có cái gì đó… nghèn nghẹn. Từ lần đầu gặp bà – mẹ Minh, cô đã thấy gì đó thân quen. Cái dáng đi nhẹ, cái giọng trầm khàn, ánh mắt… tất cả khiến cô nhói lòng. Nhưng cô gạt đi – có thể do xúc động thôi. Cô đâu ngờ… sự thật sắp đâm xuyên qua tất cả những gì cô đang cố gìn giữ. Tiếng MC vang lên: “Xin mời cô dâu chú rể chuẩn bị trao nhẫn!” Diễm đưa tay đón chiếc nhẫn từ bé gái cầm nhẫn – thì chiếc khăn tay nhỏ lấp ló từ ví tay của mẹ chú rể rơi xuống đất. Cô lao xuống, giật chiếc khăn từ tay người phụ nữ. “Chiếc khăn này… sao bà có được?” – Giọng cô ru/n lên. Người phụ nữ tái mặt, định giật lại thì làm lộ ra vết bớt đỏ trên tay. Nhưng không, bà khựng lại. Và rồi Diễm quá số/c ng/ất tại chỗ. Chú rể s;ửng s;ốt. Khách mời đứng bật dậy. Hóa ra…………………..ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Ông lão 70 t/uổi đầu rụ/ng hết tóc vẫn vung 15 tỷ cưới vợ trẻ xinh như hoa hậu, ai ngờ đêm đ/ộng ph/òng chưa kịp gì đã bị gọi là… bố, chưa kịp đăng ký kết h/ôn đã bị tịch thu toàn bộ tài sản vì… Ông Tư Hòa – đại gia gốc Hoa ở Sài Gòn, 70 tuổi, vợ m/ất sớm, con cái đi định cư nước ngoài hết. Gần chục năm nay, ông sống một mình trong căn biệt thự hơn 50 tỷ, tiền vàng đầy két, sổ đỏ xếp lớp trong ngăn tủ gỗ lim cổ. Một ngày, ông tình cờ gặp Hân – cô gái 20 tu;/ổi, xinh như hoa hậu, m-ồ c’/ôi cha mẹ từ nhỏ, làm nhân viên trong sp-a cao cấp. Gương mặt phúc hậu, giọng nói ngọt như đường mía, và điều ông Tư thích nhất: Hân… rất biết nghe lời. Chỉ sau 2 tháng tìm hiểu, ông Tư quyết cưới Hân làm vợ. Đám cưới hoành tráng 15 tỷ. Váy cưới dát đá quý, xe rước dâu là Bentley mạ vàng, khách mời toàn giới doanh nhân và chính khách. Người ta bảo ông lão hết thời “trúng số”. Nhưng ông Tư thì nghĩ khác: “Tôi có tiền. Tôi xứng đáng được hưởng cái đẹp nốt phần đời còn lại.” Tối tân hô/n, sau tiệc rượu linh đình, ông Tư nằm trên giường trải đầy cánh hồng, nín thở chờ tiếng cửa phòng mở. Hân bước vào, thắp nến, gương mặt mỉm cười đầy ẩn ý. Nhưng trước khi ông kịp nắm lấy tay cô, thì Hân nhìn thẳng vào mắt ông và nói: “Bố à, con xin lỗi…” Ông Tư ngớ người, chưa kịp hiểu chuyện gì thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Công an và đại diện viện kiểm sát ập vào. Lúc ấy, ông Tư mới bàng hoàng nhận ra……………………..ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Ông lão 70 t/uổi đầu rụ/ng hết tóc vẫn vung 15 tỷ cưới vợ trẻ xinh như hoa hậu, ai ngờ đêm đ/ộng ph/òng chưa kịp gì đã bị gọi là… bố, chưa kịp đăng ký kết h/ôn đã bị tịch thu toàn bộ tài sản vì.. Ông Tư Hòa – đại gia gốc Hoa… Continue reading Ông lão 70 t/uổi đầu rụ/ng hết tóc vẫn vung 15 tỷ cưới vợ trẻ xinh như hoa hậu, ai ngờ đêm đ/ộng ph/òng chưa kịp gì đã bị gọi là… bố, chưa kịp đăng ký kết h/ôn đã bị tịch thu toàn bộ tài sản vì… Ông Tư Hòa – đại gia gốc Hoa ở Sài Gòn, 70 tuổi, vợ m/ất sớm, con cái đi định cư nước ngoài hết. Gần chục năm nay, ông sống một mình trong căn biệt thự hơn 50 tỷ, tiền vàng đầy két, sổ đỏ xếp lớp trong ngăn tủ gỗ lim cổ. Một ngày, ông tình cờ gặp Hân – cô gái 20 tu;/ổi, xinh như hoa hậu, m-ồ c’/ôi cha mẹ từ nhỏ, làm nhân viên trong sp-a cao cấp. Gương mặt phúc hậu, giọng nói ngọt như đường mía, và điều ông Tư thích nhất: Hân… rất biết nghe lời. Chỉ sau 2 tháng tìm hiểu, ông Tư quyết cưới Hân làm vợ. Đám cưới hoành tráng 15 tỷ. Váy cưới dát đá quý, xe rước dâu là Bentley mạ vàng, khách mời toàn giới doanh nhân và chính khách. Người ta bảo ông lão hết thời “trúng số”. Nhưng ông Tư thì nghĩ khác: “Tôi có tiền. Tôi xứng đáng được hưởng cái đẹp nốt phần đời còn lại.” Tối tân hô/n, sau tiệc rượu linh đình, ông Tư nằm trên giường trải đầy cánh hồng, nín thở chờ tiếng cửa phòng mở. Hân bước vào, thắp nến, gương mặt mỉm cười đầy ẩn ý. Nhưng trước khi ông kịp nắm lấy tay cô, thì Hân nhìn thẳng vào mắt ông và nói: “Bố à, con xin lỗi…” Ông Tư ngớ người, chưa kịp hiểu chuyện gì thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Công an và đại diện viện kiểm sát ập vào. Lúc ấy, ông Tư mới bàng hoàng nhận ra……………………..ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Chồng b/ỏ đi theo cô gái khác, người phụ nữ làng chài ở vậy nuôi 3 con trai ăn học, 20 năm sau các con trở về làm cho mẹ một việc khiến ai cũng ngưỡng mộ… Ở một làng chài nhỏ ven biển Quảng Ngãi, nơi sóng vỗ rì rào và mùi muối mặn thấm đẫm không khí, chị Thắm từng là người phụ nữ hạnh phúc. Chị lấy anh Hùng, một ngư dân khỏe mạnh, yêu vợ thương con. Họ có ba cậu con trai: Long, Phong và Tí, lần lượt ra đời trong những năm tháng khó khăn nhưng ấm êm. Nhưng hạnh phúc ấy chẳng kéo dài. Khi Tí vừa tròn ba tuổi, anh Hùng bỏ đi theo một cô gái trẻ từ thành phố đến mua hải sản. Anh không để lại một lời, chỉ để chị Thắm với ba đứa con nhỏ và một căn nhà tranh xiêu vẹo. Chị Thắm, khi ấy mới 28 tuổi, đứng trước biển khóc hết nước mắt. Nhưng chị không gục ngã. Nhìn ba đứa con ngây thơ, chị tự nhủ phải sống, phải mạnh mẽ. Làng chài nghèo, chị không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục nghề biển. Mỗi sáng, chị ra khơi trên chiếc thuyền cũ của chồng, kéo lưới, đánh cá. Những ngày biển động, chị đi nhặt vỏ sò, mò cua, bất chấp gió lạnh cắt da. Tiền kiếm được, chị dành hết để nuôi con ăn học. Chị tin, chỉ có con chữ mới giúp các con thoát khỏi cái nghèo. Long, Phong và Tí lớn lên trong sự tần tảo của mẹ. Chúng hiểu hoàn cảnh gia đình, nên luôn chăm chỉ học hành. Long, anh cả, thường phụ mẹ kéo lưới sau giờ học. Phong, tính trầm, hay ngồi vá lưới để mẹ có thời gian nghỉ. Tí, út cưng, dù nhỏ nhất nhưng sớm biết nấu cơm, dọn nhà. Những buổi tối, bốn mẹ con quây quần bên ngọn đèn dầu, chị Thắm kể chuyện biển, dạy con về lòng kiên nhẫn và sự tử tế. Nhưng cuộc sống không dễ dàng………………….ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Chồng b/ỏ đi theo cô gái khác, người phụ nữ làng chài ở vậy nuôi 3 con trai ăn học, 20 năm sau các con trở về làm cho mẹ một việc khiến ai cũng ngưỡng mộ… Ở một làng chài nhỏ ven biển Quảng Ngãi, nơi sóng vỗ rì rào và mùi muối mặn… Continue reading Chồng b/ỏ đi theo cô gái khác, người phụ nữ làng chài ở vậy nuôi 3 con trai ăn học, 20 năm sau các con trở về làm cho mẹ một việc khiến ai cũng ngưỡng mộ… Ở một làng chài nhỏ ven biển Quảng Ngãi, nơi sóng vỗ rì rào và mùi muối mặn thấm đẫm không khí, chị Thắm từng là người phụ nữ hạnh phúc. Chị lấy anh Hùng, một ngư dân khỏe mạnh, yêu vợ thương con. Họ có ba cậu con trai: Long, Phong và Tí, lần lượt ra đời trong những năm tháng khó khăn nhưng ấm êm. Nhưng hạnh phúc ấy chẳng kéo dài. Khi Tí vừa tròn ba tuổi, anh Hùng bỏ đi theo một cô gái trẻ từ thành phố đến mua hải sản. Anh không để lại một lời, chỉ để chị Thắm với ba đứa con nhỏ và một căn nhà tranh xiêu vẹo. Chị Thắm, khi ấy mới 28 tuổi, đứng trước biển khóc hết nước mắt. Nhưng chị không gục ngã. Nhìn ba đứa con ngây thơ, chị tự nhủ phải sống, phải mạnh mẽ. Làng chài nghèo, chị không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục nghề biển. Mỗi sáng, chị ra khơi trên chiếc thuyền cũ của chồng, kéo lưới, đánh cá. Những ngày biển động, chị đi nhặt vỏ sò, mò cua, bất chấp gió lạnh cắt da. Tiền kiếm được, chị dành hết để nuôi con ăn học. Chị tin, chỉ có con chữ mới giúp các con thoát khỏi cái nghèo. Long, Phong và Tí lớn lên trong sự tần tảo của mẹ. Chúng hiểu hoàn cảnh gia đình, nên luôn chăm chỉ học hành. Long, anh cả, thường phụ mẹ kéo lưới sau giờ học. Phong, tính trầm, hay ngồi vá lưới để mẹ có thời gian nghỉ. Tí, út cưng, dù nhỏ nhất nhưng sớm biết nấu cơm, dọn nhà. Những buổi tối, bốn mẹ con quây quần bên ngọn đèn dầu, chị Thắm kể chuyện biển, dạy con về lòng kiên nhẫn và sự tử tế. Nhưng cuộc sống không dễ dàng………………….ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Ông lão ăn mặc giản dị bị t/ừ ch/ối suất ăn trên máy bay, sau khi hạ cánh ông s/a th/ải toàn bộ phi hành đoàn…. Chiếc máy bay thương gia mang số hiệu VN888 chuẩn bị cất cánh từ Singapore về TP.HCM. Tại quầy làm thủ tục, một người đàn ông lớn tuổi bước đến. Ông mặc chiếc áo sơ mi ngả màu, quần kaki đã bạc, chân mang đôi dép nhựa. Trong tay ông là chiếc túi vải cũ – loại túi siêu thị ngày xưa – nhét gọn gàng vài thứ đồ cá nhân. Nhân viên quầy check-in nhìn ông, rồi nhìn xuống tấm vé trên tay. Vé hạng thương gia. Họ thoáng giật mình, nhưng vẫn lễ phép hướng dẫn ông đến phòng chờ. Trên khoang thương gia. Ghế 1A – vị trí đắt đỏ nhất – được ông chọn. Khi ông vừa ngồi xuống, một nữ tiếp viên tiến đến, vẻ mặt bối rối. Cô cúi đầu lịch sự: “Cháu xin lỗi… bác có thể cho xem lại vé một chút được không ạ?” Ông lão cười nhẹ, lấy vé ra từ túi áo: “Đây.” Tiếp viên liếc nhìn, xác nhận đúng là vé thương gia, nhưng ánh mắt vẫn hiện rõ sự nghi ngờ. Sau vài câu khách sáo, cô bước về cuối khoang, thì thầm với một tiếp viên khác. Họ liếc nhìn về phía ông, cười nhỏ: “Chắc trúng số mua vé hạng sang… nhìn như dân lao động.” Một doanh nhân trẻ ngồi ghế 1C – áo vest hàng hiệu, đồng hồ Rolex – quay sang khẽ nhăn mặt. Anh ta nhìn ông lão từ đầu đến chân, rồi quay đi, bấm điện thoại. Dù không ai nói ra, nhưng trong khoang ấy, sự khó chịu vì “sự xuất hiện lệch đẳng cấp” rõ ràng hiện diện. Một tiếng sau. Khi máy bay ổn định ở độ cao, tiếp viên bắt đầu phục vụ bữa ăn. Những phần ăn sang trọng được bày ra: bò Wagyu, rượu vang đỏ, bánh mì nhập khẩu, tráng miệng panna cotta Ý. Ông lão nhẹ nhàng gọi cô tiếp viên: “Xin lỗi cháu, cho bác xin phần ăn được không?” Tiếp viên mỉm cười xã giao, nhưng câu trả lời lạnh tanh: “Dạ… hôm nay suất ăn thương gia có giới hạn, ưu tiên khách VIP thường xuyên. Mong bác thông cảm.” Ông khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào. Vài hành khách xung quanh nhìn nhau, cười kín đáo. Một người nói nhỏ:……………………ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Ông lão ăn mặc giản dị bị t/ừ ch/ối suất ăn trên máy bay, sau khi hạ cánh ông s/a th/ải toàn bộ phi hành đoàn. Chiếc máy bay thương gia mang số hiệu VN888 chuẩn bị cất cánh từ Singapore về TP.HCM. Tại quầy làm thủ tục, một người đàn ông lớn tuổi bước… Continue reading Ông lão ăn mặc giản dị bị t/ừ ch/ối suất ăn trên máy bay, sau khi hạ cánh ông s/a th/ải toàn bộ phi hành đoàn…. Chiếc máy bay thương gia mang số hiệu VN888 chuẩn bị cất cánh từ Singapore về TP.HCM. Tại quầy làm thủ tục, một người đàn ông lớn tuổi bước đến. Ông mặc chiếc áo sơ mi ngả màu, quần kaki đã bạc, chân mang đôi dép nhựa. Trong tay ông là chiếc túi vải cũ – loại túi siêu thị ngày xưa – nhét gọn gàng vài thứ đồ cá nhân. Nhân viên quầy check-in nhìn ông, rồi nhìn xuống tấm vé trên tay. Vé hạng thương gia. Họ thoáng giật mình, nhưng vẫn lễ phép hướng dẫn ông đến phòng chờ. Trên khoang thương gia. Ghế 1A – vị trí đắt đỏ nhất – được ông chọn. Khi ông vừa ngồi xuống, một nữ tiếp viên tiến đến, vẻ mặt bối rối. Cô cúi đầu lịch sự: “Cháu xin lỗi… bác có thể cho xem lại vé một chút được không ạ?” Ông lão cười nhẹ, lấy vé ra từ túi áo: “Đây.” Tiếp viên liếc nhìn, xác nhận đúng là vé thương gia, nhưng ánh mắt vẫn hiện rõ sự nghi ngờ. Sau vài câu khách sáo, cô bước về cuối khoang, thì thầm với một tiếp viên khác. Họ liếc nhìn về phía ông, cười nhỏ: “Chắc trúng số mua vé hạng sang… nhìn như dân lao động.” Một doanh nhân trẻ ngồi ghế 1C – áo vest hàng hiệu, đồng hồ Rolex – quay sang khẽ nhăn mặt. Anh ta nhìn ông lão từ đầu đến chân, rồi quay đi, bấm điện thoại. Dù không ai nói ra, nhưng trong khoang ấy, sự khó chịu vì “sự xuất hiện lệch đẳng cấp” rõ ràng hiện diện. Một tiếng sau. Khi máy bay ổn định ở độ cao, tiếp viên bắt đầu phục vụ bữa ăn. Những phần ăn sang trọng được bày ra: bò Wagyu, rượu vang đỏ, bánh mì nhập khẩu, tráng miệng panna cotta Ý. Ông lão nhẹ nhàng gọi cô tiếp viên: “Xin lỗi cháu, cho bác xin phần ăn được không?” Tiếp viên mỉm cười xã giao, nhưng câu trả lời lạnh tanh: “Dạ… hôm nay suất ăn thương gia có giới hạn, ưu tiên khách VIP thường xuyên. Mong bác thông cảm.” Ông khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào. Vài hành khách xung quanh nhìn nhau, cười kín đáo. Một người nói nhỏ:……………………ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Mải buôn bán làm ăn, tôi thành g/ái quá lứa lỡ thì ở tuổi 40. Sau trận đa//u ruột thừa tôi thuê thanh niên 25t làm cho cửa hàng rồi phải lòng nhau lúc nào không hay. Ngày anh đưa tôi về ra mắt tôi bỏ chạy ngay khi nhìn thấy bố anh… Tôi là Hương, 40 tuổi, sống ở một thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Lâm Đồng. Suốt 20 năm qua, tôi mải mê buôn bán, mở một cửa hàng tạp hóa lớn nhất khu vực, đến nỗi không có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương. Ở tuổi 40, tôi bị gọi là “gái quá lứa lỡ thì”, nhưng tôi không bận tâm, vì tôi tự hào với những gì mình đạt được. Cửa hàng của tôi ngày càng đông khách, và tôi quyết định thuê thêm người phụ giúp. Tháng 3 năm 2025, tôi thuê Tùng – một chàng trai 25 tuổi, vừa tốt nghiệp cao đẳng, về làm nhân viên. Tùng cao ráo, hiền lành, và rất chăm chỉ. Cậu ấy thường ở lại muộn để giúp tôi kiểm hàng, luôn cười tươi và nói: “Cô Hương đừng lo, em làm được mà!” Dần dần, tôi cảm mến sự nhiệt huyết và chân thành của Tùng, nhưng tôi tự nhủ: “Mình hơn nó 15 tuổi, làm sao được.” Một buổi tối ngày 10 tháng 5 năm 2025, sau khi đóng cửa hàng, tôi bất ngờ bị đau ruột thừa dữ dội. Tùng hoảng loạn, vội vàng chở tôi đến bệnh viện thị trấn. Suốt đêm, Tùng ngồi bên giường, chăm sóc tôi từng chút, từ lấy nước đến hỏi han bác sĩ. Sau ca phẫu thuật thành công, tôi tỉnh dậy, thấy Tùng vẫn ở đó, mắt đỏ hoe vì lo lắng. Lúc đó, tôi cảm nhận được trái tim mình rung động. Tùng cười: “Cô Hương khỏe là tốt rồi, em lo lắm.” Tôi nhìn Tùng, lòng ấm áp, và tình cảm ấy lớn dần mà tôi không hay. Sau khi hồi phục, tôi và Tùng trở nên thân thiết hơn. Tùng thú nhận rằng cậu ấy cũng thích tôi, dù biết khoảng cách tuổi tác. “Cô Hương, em không quan tâm tuổi tác. Em thích cô vì cô mạnh mẽ và tốt bụng,” Tùng nói. Tôi xúc động, quyết định cho cả hai một cơ hội. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò, dù tôi lo lắng về miệng đời………………………ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇

Mải buôn bán làm ăn, tôi thành g/ái quá lứa lỡ thì ở tuổi 40. Sau trận đa//u ruột thừa tôi thuê thanh niên 25t làm cho cửa hàng rồi phải lòng nhau lúc nào không hay. Ngày anh đưa tôi về ra mắt tôi bỏ chạy ngay khi nhìn thấy bố anh… Tôi là… Continue reading Mải buôn bán làm ăn, tôi thành g/ái quá lứa lỡ thì ở tuổi 40. Sau trận đa//u ruột thừa tôi thuê thanh niên 25t làm cho cửa hàng rồi phải lòng nhau lúc nào không hay. Ngày anh đưa tôi về ra mắt tôi bỏ chạy ngay khi nhìn thấy bố anh… Tôi là Hương, 40 tuổi, sống ở một thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Lâm Đồng. Suốt 20 năm qua, tôi mải mê buôn bán, mở một cửa hàng tạp hóa lớn nhất khu vực, đến nỗi không có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương. Ở tuổi 40, tôi bị gọi là “gái quá lứa lỡ thì”, nhưng tôi không bận tâm, vì tôi tự hào với những gì mình đạt được. Cửa hàng của tôi ngày càng đông khách, và tôi quyết định thuê thêm người phụ giúp. Tháng 3 năm 2025, tôi thuê Tùng – một chàng trai 25 tuổi, vừa tốt nghiệp cao đẳng, về làm nhân viên. Tùng cao ráo, hiền lành, và rất chăm chỉ. Cậu ấy thường ở lại muộn để giúp tôi kiểm hàng, luôn cười tươi và nói: “Cô Hương đừng lo, em làm được mà!” Dần dần, tôi cảm mến sự nhiệt huyết và chân thành của Tùng, nhưng tôi tự nhủ: “Mình hơn nó 15 tuổi, làm sao được.” Một buổi tối ngày 10 tháng 5 năm 2025, sau khi đóng cửa hàng, tôi bất ngờ bị đau ruột thừa dữ dội. Tùng hoảng loạn, vội vàng chở tôi đến bệnh viện thị trấn. Suốt đêm, Tùng ngồi bên giường, chăm sóc tôi từng chút, từ lấy nước đến hỏi han bác sĩ. Sau ca phẫu thuật thành công, tôi tỉnh dậy, thấy Tùng vẫn ở đó, mắt đỏ hoe vì lo lắng. Lúc đó, tôi cảm nhận được trái tim mình rung động. Tùng cười: “Cô Hương khỏe là tốt rồi, em lo lắm.” Tôi nhìn Tùng, lòng ấm áp, và tình cảm ấy lớn dần mà tôi không hay. Sau khi hồi phục, tôi và Tùng trở nên thân thiết hơn. Tùng thú nhận rằng cậu ấy cũng thích tôi, dù biết khoảng cách tuổi tác. “Cô Hương, em không quan tâm tuổi tác. Em thích cô vì cô mạnh mẽ và tốt bụng,” Tùng nói. Tôi xúc động, quyết định cho cả hai một cơ hội. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò, dù tôi lo lắng về miệng đời………………………ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇